Tống Cẩm Ninh cũng khẽ nhướng cặp lông mày lá liễu dài nhỏ lên, “Câu nào từ nào của tôi là thổ lộ với vị hôn phu của cô? Hôm nay còn có bao nhiêu người đang ở đây mà cô dám nói tráo trở như thế à?”
“Còn không chịu thừa nhận sao?” Bạch Cẩn Nghi cười lạnh lặp lại lời Tống Cẩm Ninh, “… Cho dù lúc trước, hiện tại, hay sau này, tôi đều chưa từng bất trung với người đàn ông của mình. Tôi không chỉ không vượt giới hạn trêи phương diện xác thịt, mà ngay cả trong lòng tôi, cho tới bây giờ cũng không có người đàn ông nào khác ngoài chồng mình. Cô nói đi! Câu đó chẳng lẽ không phải là thổ lộ với vị hôn phu của tôi hay sao?!”
Cố Niệm Chi ở bên cạnh cười khanh khách một tiếng, tiếng cười trong trẻo và ngọt ngào nghe vô cùng êm tai. Cô hơi nghiêng đầu, vuốt nhẹ mái tóc của mình, nói với Bạch Cẩn Nghi, “Nhà Vật lý học Bạch này, bà nghe không hiểu tiếng người à? Bác Tống nói rõ ràng rằng, bác ấy là người trung trinh một lòng, lúc trước, hiện tại và về sau, đều chỉ có chồng mình mà thôi. Xin hỏi vị hôn phu của bà là chồng bác ấy sao?”
“Chẳng lẽ không phải?!”
Bạch Cẩn Nghi thốt ra, nói xong cũng biết mình lại trúng bẫy Cố Niệm Chi.
“Ha ha, nếu như vị hôn phu của bà là chồng bác Tống, mà bà còn dám đính hôn với ông ấy, là muốn trắng trợn làm con giáp thứ mười ba, phá hoại hôn nhân của người ta à?”
Quả nhiên Cố Niệm Chi lại nhanh mồm nhanh miệng chặn họng bà ta, “Bà thấy rõ đấy, vị hôn phu của bà, là chồng trước của Bác Tống, chồng trước! Hai chữ chồng trước bà biết viết thế nào không? Còn bác Tống, bác ấy chỉ trung trinh đối với chồng của bác ấy thôi, chứ chồng trước ấy à…”
Cô nói cũng không thèm nhìn Hoắc Quan Thần, cười híp mắt phán, “… Cũng không phiền nhà vật lý Bạch giúp ông ấy tìm kiếm cảm giác tồn tại trước mặt bác Tống đâu.”
“Cô im miệng đi! Người lớn nói chuyện, nào có phần cô chen miệng vào chứ? Không có một chút gia giáo nào.” Bạch Trường Huy ở bên cạnh không nhịn được, lên tiếng giải vây giúp Bạch Cẩn Nghi.
Nhà họ Bạch rất đông con nhiều cháu, nhưng tình cảm anh em của Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi là tốt nhất.
Cố Niệm Chi trề môi ra, tựa vào người Tống Cẩm Ninh.
Tống Cẩm Ninh khẽ vỗ vào tay cô, chuyển mắt lạnh lùng nhìn Bạch Trường Huy, “Ông Bạch, cô Cố là người đại diện luật pháp của tôi, ý của cô ấy, chính là ý của tôi.”
Bạch Cẩn Nghi và Bạch Trường Huy liếc nhau, loáng thoáng cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết.
“Tống Cẩm Ninh, những chuyện này chỉ là chuyện riêng của tôi với cô, có rảnh chúng ta tự mình nói chuyện, chứ cô cứ làm loạn ở chỗ này sẽ khiến mọi người đều không vui. Cho dù cô không muốn quay lại với Quan Thần thì mọi người cũng sẽ không nhịn được mà nghĩ như vậy.” Đôi mắt Bạch Cẩn Nghi đảo một vòng, túm lấy chuyện của Tống Cẩm Ninh để chặn họng bà ấy.
Đương nhiên Cố Niệm Chi sẽ không để cho Tống Cẩm Ninh phải chịu thua thiệt trước Bạch Cẩn Nghi. Cô lập tức phản bác, “Nhà Vật lý Bạch, bà nói sai rồi, tất cả mọi người đều thấy rõ bác Tống không có ý muốn quay lại, chỉ có mình bà nơm nớp lo sợ, sợ Bác Tống muốn quay lại mà thôi. Thật ra, cũng khó trách được bà. Bà biết mình còn kém Bác Tống rất xa, có chút tự hiểu thế là tốt. Bà vẫn chưa đến nỗi hết thuốc chữa, tôi sẽ like cho bà.”
“Cô —!”
Bị Cố Niệm Chi nhiều lần khiêu khích, Bạch Cẩn Nghi đã tức giận đến sắp nổ mạch máu não rồi.
“Hôm nay chúng tôi đến đây, đúng là không phải vì vị hôn phu của bà, càng không có ý muốn quay lại, bà không nên nghĩ nhiều. Chúng tôi tới là có chuyện quan trọng liên quan tới mạng người.”
Tống Cẩm Ninh hờ hững liếc bà ta một cái, ánh mắt chuyển về phía Hoắc Gia Lan đang được một người giúp việc của nhà họ Hoắc đỡ lấy, giọng nói rất lạnh lùng, “Gia Lan, cháu qua đây, cô có chuyện muốn hỏi cháu.”
Toàn thân Hoắc Gia Lan chấn động, trêи mặt cô ta lộ ra vẻ không tình nguyện, kháng cự quay đầu sang một bên, không nhìn tới Tống Cẩm Ninh.
“Hoắc Gia Lan, cô sao thế? Chẳng phải cô hận người khiến mẹ cô tự sát lắm sao? Hiện tại, sự thật đã rõ ràng, cô hận sai người rồi, vì sao một tiếng xin lỗi cũng không nói được?”
Cố Niệm Chi không chút khách khí chọc thủng vẻ mềm yếu, mỏng manh của cô ta, “Cô hận bác Tống, hận mười năm trời, ngược đãi bà ấy mười năm. Nếu như cô thật sự là vì muốn báo thù cho mẹ mình, tôi còn kính trọng cô là một người con gái có hiếu, tôi cũng sẽ không nói nhiều, vì dù sao thì cô cũng bị nhà Vật lý Bạch đây lừa bịp nên cô mới cho rằng mẹ mình mất là vì bác Tống.”
“Nhưng giờ nhà Vật lý Bạch đã nhận tội, bà ta mới là người ngấp nghé bố cô, hại chết mẹ cô, sao cô lại không có chút phản cảm nào với bà ta? Chuyện này kỳ quặc thật đấy, cô thật sự là một người con gái có hiếu sao? Cô tra tấn bác Tống nhiều năm như vậy, thật sự là vì báo thù cho mẹ mình sao?”
“Đương nhiên là tôi vì mẹ mình!” Những lời Cố Niệm Chi nói khiến trong lòng Hoắc Gia Lan hốt hoảng, “Hơn nữa, sao lại nói tôi ngược đãi bà ấy chứ? Tôi cho bà ấy ăn ngon ở tốt…”
“Cô im miệng đi.” Cố Niệm Chi lạnh lùng cắt ngang cô ta, “Đừng khiến tôi phải phơi ra những chuyện tốt cô đã làm. Người giúp việc của nhà họ Hoắc đều còn sống, căn phòng nhỏ ở tầng ba mà bác Tống sống vẫn còn y nguyên không đổi, nếu cô định đổi trắng thay đen trước mặt tôi thì cô tính sai nước rồi.”
Thật ra, những chuyện Hoắc Gia Lan đối xử với Tống Cẩm Ninh những năm này, nói là “ngược đãi” thì có hơi quá mức nhưng lạnh nhạt thờ ơ và cố ý trì hoãn việc chữa trị thì đúng là có.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]