Chương trước
Chương sau
Chương 441:
 
Khi Hoắc Thiệu Hằng đỡ Tống Cẩm Ninh và Cố Niệm Chi xuống khỏi xe chuyên dụng, người canh cửa nhà họ Hoắc trợn tròn mắt như sắp rơi ra vậy.
 
“Cậu… cậu cả! Không phải cô cả nói cậu không về được sao?”
 
“Ừ, tôi đổi ý rồi.” Hoắc Thiệu Hằng nói dối không chớp mắt, xoay người lại nhìn Cố Niệm Chi: “Em với mẹ tôi vào trước đi.”
 
Cố Niệm Chi gật đầu, khoác tay Tống Cẩm Ninh rồi đi vào phòng khách nhà họ Hoắc.
 
Hoắc Thiệu Hằng không vội vào ngay mà lập tức lệnh cho lính công vụ của mình tiếp quản vấn đề an ninh của Hoắc trạch, giám sát chặt chẽ người canh cửa vừa rồi của nhà họ Hoắc không cho hắn ta vào nhà báo tin.
 
Sau đó, anh ngồi lại vào trong xe lệnh cho Triệu Lương Trạch tiếp tục chia sẻ video cho mình. Anh phải nắm rõ toàn bộ sự việc xảy ra trong Hoắc trạch như nắm trong lòng bàn tay.
 
***
 
“Thượng tướng Hoắc, hôm nay là ngày đính hôn của ngài và Giám đốc Bạch, cuộc tình kéo dài suốt mười năm đến tận hôm nay mới tu thành chính quả, xin hỏi ngài có suy nghĩ gì muốn chia sẻ với mọi người không?”
 
Nghi lễ đính hôn trong phòng khách của nhà họ Hoắc đã đi đến hồi kết, bây giờ là lúc mà cặp tân nhân chia sẻ chút cảm xúc về tình yêu của mình.
 
MC mỉm cười, nghiêng người để Hoắc Quan Thần bước lên.
 
Cả Hoắc Quan Thần và Bạch Cẩn Nghi đều đeo tai nghe có đính kèm micro nên không cần cầm micro cũng có thể khiến mọi người nghe rõ những gì họ nói.
 
“Rất cảm ơn tình yêu của Cẩn Nghi suốt mười năm qua, cô ấy bằng lòng đính hôn thì tôi đính hôn với cô ấy. Cô ấy bằng lòng kết hôn thì tôi kết hôn với cô ấy.”
 
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Quan Thần phát ra từ loa laptop nghe có hơi khàn khàn tang thương, có lẽ là do quá kϊƈɦ động nên ông ta nói rất chậm.
 
Trong mắt Bạch Cẩn Nghi cũng chợt đong đầy nước mắt, bà ta bước lên phía trước nắm lấy tay Hoắc Quan Thần: “Quan Thần, chúng ta quen biết sáu năm, yêu nhau mười năm, em không hề biết anh lại yêu em, chiều em đến như vậy. Nếu em biết thì em đã gả cho anh từ mười năm trước rồi…”
 
Cũng chính lúc này, một tràng tiếng vỗ tay vọng từ ngoài cửa phòng khách nhà họ Hoắc vào phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.
 
Mọi người đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy hai người phụ nữ xinh đẹp đến hút hồn xuất hiện trước mặt họ.
 
Người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút mặc một chiếc váy bó đuôi cá lệch vai bằng gấm màu đỏ, gương mặt đẹp đến mức khiến người ta nói không thành lời, vóc dáng đẹp đến độ khiến người ta nhìn một cái đã muốn ngừng thở.
 
Cô gái ở bên cạnh bà vẫn còn rất trẻ, giống như cô gái xinh đẹp bước trong truyện tranh vậy. Cô ấy mặc một chiếc váy xòe bồng màu trắng chấm bi xanh lá, đi đôi boots cao cổ, mái tóc dài buông xõa phía sau mượt mà như thác nước, đẹp tựa như không phải người thật.
 
Tiếng vỗ tay chính là từ chỗ cô gái trẻ kia phát ra.
 
Những người trong phòng khách nhận ra cô đều trợn tròn mắt.
 
“Cố Niệm Chi? Cô đến làm cái gì?”
 
Hoắc Gia Lan là người đầu tiên tách đám đông bước ra.
 
Cố Niệm Chi không thèm nhìn cô ta một cái mà nói với đôi tân nhân đang đứng dưới bước tường hoa hồng ở phía xa xa kia: “Thì ra đây chính là việc mà nhà Vật lý Bạch làm suốt mười sáu năm nay. Bà dùng thời gian mười sáu năm vẫn không thể xây dựng lại thí nghiệm. Bà dùng thời gian mười sáu năm nhưng bạn thân của bà, vợ trước của Thượng tướng Hoắc vẫn bệnh đến không biết sự đời như cũ. Thì ra là như vậy.”
 
“Túy ông ý chẳng say về rượu,
 
Say vì đâu, nước thẳm với non cao.. Còn tâm tư của nhà Vật lý Bạch không ở bệnh của bạn thân mà nằm ở chỗ chồng của bạn thân kìa.” Trêи người Cố Niệm Chi cũng có đeo micro cho nên những gì cô nói mọi người trong phòng đều nghe rất rõ ràng, “Chậc chậc, bà phớt lờ lợi ích quốc gia, lấy lý do chữa trị cho bà Tống để quyến rũ chồng bà ấy. Kiểu lấy việc công làm việc tư rõ rành rành này của bà đã không còn là vấn đề về nhân phẩm nữa mà phải là vấn đề về trí thông minh rồi. Thảo nào mà bà mất mười sáu năm vẫn chẳng thể xây dựng lại được thí nghiệm kia…”
 
Người trong phòng khách đã không nhịn được nữa, phì cười thành tiếng.
 
Bạch Cẩn Nghi vô cùng xấu hổ và tức giận, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, chỉ hận không thể nhào tới xé nát cái miệng của Cố Niệm Chi ra. Dám nghi ngờ trí thông minh của bà ta ư?
 
Đây là vảy ngược cũng là tử huyệt của bà ta, điều này còn khiến bà ta tức giận hơn nhiều so với việc bị chê bai là nhân phẩm kém cỏi.
 
Cố Niệm Chi lại vẫn đắc ý mỉm cười nhìn bà ta.
 
Theo tư liệu có liên quan đến Bạch Cẩn Nghi mà cô nhận được, Cố Niệm Chi vô cùng nhạy bén suy luận ra tử huyệt của Bạch Cẩn Nghi là gì, cho nên cô mới đâm thẳng vào tử huyệt của bà ta như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.