Chương trước
Chương sau
Chương 433:
 
Tống Cẩm Ninh vừa tỉnh lại đã phải đối mặt với nhiều tin tức có tính oanh tạc như vậy. Mặc dù bà là người kiên cường, chưa từng chui đầu vào ngõ cụt trong vấn đề tình cảm nhưng cũng có chút không chịu nổi. Bà cần được tâm sự, được nói hết những chuyện khiến bà bị áp lực đến không thở nổi này.
 
Cố Niệm Chi ngước mắt lên, khuôn mặt nhỏ bé trắng mịn hơi ửng hồng, còn lấp lánh mê người hơn cả quả vải đang được cô bóc vỏ trêи tay. Giọng nói của cô càng ngọt ngào, dịu dàng hơn: “Bác Tống đang muốn nói tới chuyện mấy bức thư tình sao ạ?”
 
Trong cái ngày xảy ra xung đột với Hoắc Gia Lan, Cố Niệm Chi cũng đã hiểu được đại khái những chuyện có liên quan đến Tống Cẩm Ninh rồi.
 
Cô cảm thấy vô cùng tức giận với việc Hoắc Quan Thần ly hôn với người vợ đang bệnh nặng của mình chỉ vì những bức thư kia.
 
Tống Cẩm Ninh khẽ thở dài một tiếng rồi cụp mi xuống, chỉnh lại chiếc chăn lông kẻ sọc xanh nhỏ trêи người, “Để cháu chê cười rồi. Những chuyện này bác cũng rất khó xử, không hiểu vì sao lại có kết quả như vậy.”
 
“Vừa nãy Hoắc thiếu nói, có thể bức thư ký tên bác kia là được bác viết ra trong trạng thái vô thức ạ?”
 
Cố Niệm Chi thấy Tống Cẩm Ninh không tiện mở miệng nên đành nói thẳng vào vấn đề, cố gắng sử dụng phong thái chuyên nghiệp của một luật sư để trao đổi với Tống Cẩm Ninh về vấn đề này.
 
Tống Cẩm Ninh khẽ gật đầu, “Có lẽ vậy. Bác không hề nhớ rằng trước khi xảy ra vụ nổ mình có viết bức thư nào như thế.” Bà dừng lại một lúc rồi lại hỏi: “Cháu gặp Bạch Cẩn Nghi bao giờ chưa?”
 
Cố Niệm Chi nhỏ giọng vâng một tiếng, “Cháu có gặp một lần. Bây giờ bà ấy vừa già vừa xấu, ngoại hình là do bản chất sinh ra, kẻ đi cướp chồng của bạn thân nhất định sẽ già nhanh hơn người khác, bởi vì họ đang đánh cược bằng cả mạng sống mà.”
 
Tống Cẩm Ninh mỉm cười khẽ nói: “Cô nhóc này, đừng cứ hơi một chút là lại nói mấy câu như vậy.”
 
Nói tới việc phải làm thế nào để tìm được kẻ chủ mưu đứng đằng sau để đưa ra khởi tố, Cố Niệm Chi hứng thú hẳn lên.
 
Cô bỏ qua những băn khoăn kia, hăng hái hỏi Tống Cẩm Ninh: “Bác Tống, nếu bác đã nói những bức thư này không phải bác viết trong lúc tỉnh táo, cháu hoàn toàn tin bác. Như vậy, việc muốn tìm ra kẻ đã lừa bác viết thư đồng thời dùng nó để hãm hại bác là ai cũng rất dễ dàng thôi.”
 
Tống Cẩm Ninh ngây người.
 
Bà cũng là người thông minh, từ nhỏ đến lớn đều được gọi là “Thiếu nữ thiên tài”, nhưng sao tại sao bà lại không hề cảm thấy chuyện này dễ một chút nào vậy?
 
Đương nhiên, cũng có thể lĩnh vực thông minh của bà và Cố Niệm Chi không giống nhau chăng. Mỗi ngành mỗi nghề đều có cái riêng mà…
 
Về lĩnh vực Vật lí năng lượng cao, Cố Niệm Chi hoàn toàn không biết gì nên chắc chắn không bằng Tống Cẩm Ninh, mà Tống Cẩm Ninh lại hoàn toàn không hiểu gì về phương diện pháp luật. Hai người có thể coi như kẻ tám lạng người nửa cân.
 
Vấn đề chuyên ngành thì phải giao cho người trong ngành xử lý.
 
Nghĩ vậy, Tống Cẩm Ninh lập tức dễ chịu hẳn, vui vẻ cười nói: “Có thật là dễ không? Vậy cháu dạy bác đi, làm thế nào để tìm ra người đó bây giờ?”
 
Cố Niệm Chi chìa tay về phía Tống Cẩm Ninh, “Bác có thể đưa bức thư đó cho cháu không ạ?”
 
Tống Cẩm Ninh rất thoải mái đưa bức thư đó cho Cố Niệm Chi, nó vẫn còn đang được gấp ngay ngắn.
 
Cố Niệm Chi cũng không mở ra mà chỉ nói với Tống Cẩm Ninh: “Việc đầu tiên chúng ta cần làm đó là đi tìm người trong ngành để giám định xem bức thư này được viết vào lúc nào.”
 
“Bác biết có thể giám định nét chữ thật giả, nhưng đến cả thời gian viết thư cũng giám định được cơ à?” Tống Cẩm Ninh tò mò hỏi: “Họ sẽ dùng kỹ thuật gì vậy?”
 
“Có giấy viết, có mực nước, giấy trắng mực đen viết rõ ràng ở đây. Chỉ cần cầm tới Phòng Giám định Tư pháp cho chuyên gia kiểm tra một cái là có thể biết thời gian viết thư ngay.”
 
Cố Niệm Chi nhẹ nhàng nói, phương pháp này vẫn thường được người trong ngành Luật dùng để giám định thời gian lập di chúc.
 
Cho dù bây giờ di chúc đều là bản mềm được soạn sẵn trêи máy rồi in ra nhưng bắt buộc vẫn cần có đương sự ký tên thì mới có hiệu lực. Giám định thời gian lập di chúc cũng chính là giám định thời gian đương sự ký tên lên trêи đó.
 
“Thật à? Vậy thì tốt quá rồi!”
 
Tống Cẩm Ninh khẽ mím môi mỉm cười khiến Cố Niệm Chi thoáng thất thần, suýt chút nữa choáng váng, mê mẩn vì gương mặt tươi cười của bà.
 
Người như bác Tống mới thật sự mà mỹ nhân đây này…
 
Trong lòng Cố Niệm Chi thầm cảm thán, lại càng chắc chắn rằng Hoắc Quan Thần bố của Hoắc Thiệu Hằng mù thật rồi.
 
Từng có một người phụ nữ tuyệt vời như vậy thật lòng yêu thương ông ta, mà sao ông ta lại có thể vứt bỏ người phụ nữ ấy để qua lại với người phụ nữ như Bạch Cẩn Nghi được chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.