Chương trước
Chương sau
Hoắc Thiệu Hằng vừa bước vào phòng phẫu thuật B liền ấn công tắc ở bên cạnh cửa để mở đèn âm trần lên.
 
Tống Cẩm Ninh vô thức giơ tay che mắt mình, phòng đột nhiên sáng rực lên khiến bà hơi không quen.
 
“… Mẹ tỉnh rồi à?”
 
Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống, trêи người có mùi thuốc lá nhàn nhạt, biểu cảm trêи mặt còn nặng nề hơn cả lúc trước khi ra khỏi phòng.
 
Tống Cẩm Ninh nhắm mắt lại, chờ mắt thích ứng được với ánh sáng trong phòng mới từ từ mở mắt ra rồi ngồi thẳng dậy trêи ghế phẫu thuật, “Mẹ không ngủ.”
 
Bà thở dài một hơi, “Không ngủ được, nhưng cũng không muốn nói gì cả.”
 
“Bây giờ thì sao? Mẹ muốn nói chưa?” Hoắc Thiệu Hằng nhìn bà, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nói một câu: “Nếu cảm thấy không thoải mái thì sau này nói cũng được.”
 
Anh không muốn dồn ép bà thái quá.
 
Hiếm khi Tống Cẩm Ninh nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng nói được một câu nhượng bộ như vậy. Bà còn nhớ rõ, từ khi anh bắt đầu hiểu chuyện thì đã là một người cực kì có chủ kiến và không chịu dễ dàng cúi đầu trước bất cứ ai.
 
“… Không có gì.” Tống Cẩm Ninh cười cười, “Vừa nãy có hơi kinh ngạc một chút thôi.”
 
Đương nhiên là cũng rất đau đớn khổ sở, nhưng bà không muốn thể hiện điều đó trước mặt con trai mình.
 
“Có gì đâu mà ngạc nhiên ạ?” Hoắc Thiệu Hằng không cho là đúng, “Vợ chồng vốn dĩ là chim trêи cành, gặp chuyện khó khăn thì mạnh con nào con nấy bay. Ông ấy có thể nhịn tận sáu năm mới đòi ly hôn cũng có thể coi như hết tình hết nghĩa rồi.”
 
“Con nghĩ vậy à?” Tống Cẩm Ninh có hơi thất vọng, “Thiệu Hằng, năm nay con cũng hai mươi tám tuổi rồi nhỉ?”
 
“Vâng.”
 
“Vậy con đã kết hôn chưa? Cô gái tên Cố Niệm Chi kia có phải là vợ con không?” Tống Cẩm Ninh thuận miệng hỏi thăm vài câu. Ban đầu, bà cho rằng Hoắc Thiệu Hằng lớn tuổi như vậy có lẽ đã sớm kết hôn, nói không chừng còn có cả con luôn rồi ấy chứ. Nhưng nhìn Cố Niệm Chi thì quả thực hơi nhỏ tuổi, cũng không giống như người đã từng sinh con, cho nên bà cũng hỏi một cách rất do dự.
 
Trái tim Hoắc Thiệu Hằng chợt đập sót một nhịp, toàn thân bỗng cảm thấy hơi khô nóng nhưng lại không thể cởi áo khoác ở đây được.
 
“Sao mẹ lại hỏi vậy?” Hoắc Thiệu Hằng ngước lên nhìn Tống Cẩm Ninh một cái, “Không, con vẫn chưa kết hôn. Cố Niệm Chi là nhiệm vụ mà Bộ Quốc phòng giao cho con, con từng là người giám hộ của cô ấy.”
 
Tống Cẩm Ninh “Ồ” một tiếng rất thất vọng: “Thảo nào con không hiểu rốt cuộc hai người yêu nhau kết thành vợ chồng có ý nghĩa như thế nào.”
 
“Vâng, vợ chồng ly hôn có rất nhiều, yêu rồi cũng có thể không yêu nữa, chẳng có gì lạ cả.”
 
Hoắc Thiệu Hằng cố gắng nói một cách khách quan, lạnh nhạt về vấn đề này.
 
“Vậy con nói mẹ nghe, vì sao bố con lại muốn ly hôn với mẹ nào.”
 
Tống Cẩm Ninh nhìn chằm chằm Hoắc Thiệu Hằng không chớp mắt, thu lại hết toàn bộ biểu cảm của anh vào trong đáy mắt của mình, tỉ mỉ đánh giá từng câu nói của anh xem rốt cuộc là có ý gì.
 
Thời gian mười sáu năm là một bức tường chắn trong lòng bọn họ. Mặc dù đều là người thông minh, lại còn là mẹ con nữa nhưng vẫn cần phải cọ sát thì mới có thể tiếp nhận lẫn nhau được.
 
Hoắc Thiệu Hằng không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Nói cái nguyên nhân bề ngoài khi Hoắc Quan Thần đề nghị ly hôn là vì Tống Cẩm Ninh không thể sinh hoạt vợ chồng bình thường với ông ư? Hay nói nguyên nhân thật sự của việc ly hôn là đống thư tình bị Hoắc Gia Lan vạch trần ra sau khi bác gái cả tự sát kia?
 
Giữa bác trai cả Hoắc Quan Nguyên và mẹ đẻ Tống Cẩm Ninh rốt cuộc có tư tình hay không thì Hoắc Thiệu Hằng không biết và cũng không muốn biết. Anh chỉ cần một lý do, một lời giải thích là đủ rồi.
 
Loại vấn đề lúng túng như này, thật sự nên để cho Cố Niệm Chi nói thì hơn…
 
Ngay lúc này Hoắc Thiệu Hằng lại nhớ tới dáng vẻ nhanh mồm nhanh miệng của Cố Niệm Chi. Bất kể là chuyện gì, chỉ cần qua miệng của cô thì đều thành hoa hết. Nghĩ vậy, anh không nhịn được, khẽ cong khóe miệng mỉm cười.
 
Dù gì Tống Cẩm Ninh cũng là mẹ ruột của anh, chỉ cần nhìn cái biểu cảm nhẹ nhàng này là bà đủ biết con trai mình đã có người trong lòng rồi.
 
Nhưng bà không vội hỏi đến cùng ngay lúc này, chỉ hỏi một câu liên quan đến Hoắc Quan Thần: “… Còn nữa, vì sao Bạch Cẩn Nghi lại trở thành bạn gái của bố con? Người trong lòng cô ta trước giờ luôn là bác trai con mà. Cho dù bác trai con kết hôn, sinh con rồi thì cô ta cũng không chịu từ bỏ cơ mà. Sao lại qua lại với bố con? Bác trai con thì sao?”
 
Hoắc Thiệu Hằng hơi sửng sốt, có lẽ Tống Cẩm Ninh vẫn chưa biết chuyện bác trai đã “hy sinh vì nhiệm vụ” nên mất tích rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.