Chương trước
Chương sau
Lúc này, Cố Niệm Chi cũng nhìn ra được một chút vấn đề. Cô kéo nhẹ tay áo Trần Liệt để anh ta đừng thao thao bất tuyệt trước mặt Tống Cẩm Ninh nữa.
 
Trần Liệt quay sang nhìn cô, “Niệm Chi, sao thế?”
 
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu với anh ta, sau đó nhìn Tống Cẩm Ninh, “Bác ơi, xin hỏi bác có nhớ chuyện trước khi ngất đi không?”
 
Cô muốn thử Tống Cẩm Ninh một chút, xem xem mức độ khôi phục của bà ấy tới đâu.
 
Kết quả là Tống Cẩm Ninh nhíu mày suy nghĩ, đầu lại đau trong chốc lát, sau đó mới thở hổn hển nói, “… Nổ lớn, tôi nhớ rằng trước khi tôi ngất đi, phòng thí nghiệm của chúng tôi xảy ra một vụ nổ kinh thiên động địa…”
 
Cố Niệm Chi ngây ra.
 
Chuyện này là thế nào?!
 
Trước khi ngất đi chẳng phải là trêи đường từ nhà họ Hoắc tới biệt thự này sao?
 
Tống Cẩm Ninh nghĩ đi đâu thế?
 
Ánh mắt Cố Niệm Chi chuyển động, nhìn một lượt khuôn mặt Tống Cẩm Ninh nhưng vẫn không hiểu, “… Nổ lớn? Nổ lớn cái gì cơ ạ?”
 
Trần Liệt bỗng ngẩng đầu, đôi mắt tròn dưới cặp kính tròn phát ra tia sáng nóng rực, chăm chú nhìn Tống Cẩm Ninh, hỏi: “Bác gái ơi, chuyện bác nói, là cuộc thí nghiệm của mười sáu năm trước sao?!”
 
Anh ta cũng biết được, do lần thí nghiệm thất bại ấy mà Tống Cẩm Ninh mới biến thành dáng vẻ như lúc trước…
 
“Mười sáu năm trước á?” Mặc dù thần trí của Tống Cẩm Ninh vẫn hơi hoang mang, nhưng vẫn nhạy bén nắm bắt được chi tiết bà ấy không hiểu trong lời nói của Trần Liệt, “Cái gì mà mười sáu năm trước?”
 
Tống Cẩm Ninh chợt biến sắc, “Rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy?”
 
Giờ thì Cố Niệm Chi cũng hiểu được rồi.
 
Thần trí của Tống Cẩm Ninh đã tỉnh táo lại, nhưng có vẻ như trí nhớ của bà ấy đang dừng lại tại vụ nổ lớn mười sáu năm trước. Những chuyện sau đó, bà ấy đều không nhớ rõ sao?
 
Nói thế thì cũng có thể lý giải được.
 
Bởi vì sau bị bà ấy bị bệnh thì chỉ nhớ rõ chuyện trước năm mười tám tuổi, ký ức từ năm mười tám tuổi đến bây giờ bà ấy không nhớ gì cả. Hơn nữa, mỗi một ngày, một số ít tế bào của bà ấy lại “sinh trưởng ngược”, lặp đi lặp lại khiến cho bà ấy sống từng ngày lại quên đi chuyện từng ngày đã qua, mãi mãi dừng lại năm mười tám tuổi.
 
“Như vậy cũng có nghĩa là, sau khi bác gái tỉnh táo lại, lại có thêm một chút ký ức.” Trần Liệt cúi đầu xuống, bắt đầu ghi chép vào bệnh án của Tống Cẩm Ninh, “Năm nay bác gái bốn mươi tám tuổi, cho nên trí nhớ của bà ấy đã khôi phục từ những chuyện trước năm mười tám tuổi tới lúc trước năm ba mươi hai tuổi, cũng chính là mười sáu năm trước.”
 
Cố Niệm Chi ngây ra.
 
Cô đi tới bên Trần Liệt, khẽ hỏi, “… Vậy ký ức mười sáu năm sau đó thì ở đâu? Thật sự biến mất sao?”
 
“Điều này rất khó nói.” Trần Liệt thở dài lắc đầu, “Đối với bà ấy mà nói, mười sáu năm sau khi xảy ra vụ nổ là sự ảnh hưởng tới chất lượng các cơ quan cơ thể. Tế bào trí nhớ của bà ấy không thể nào lưu giữ được mãi mãi ký ức trước đó một ngày. Nói ví dụ như, trí nhớ của cá vàng chỉ có bảy giây, còn đối với bác ấy thì ký ức mười sáu năm qua, cũng chỉ có hai mươi bốn giờ một ngày, chỉ mạnh hơn cá vàng một chút mà thôi.”
 
Cố Niệm Chi cảm thấy rất khó chịu.
 
Cô kinh ngạc nhìn Tống Cẩm Ninh, thầm nghĩ mười sáu năm nay xảy ra bao nhiêu chuyện như thế, thực sự quá tàn khốc với Tống Cẩm Ninh.
 
Bà ấy lại không thể nào nhớ kỹ, cũng không biết là chuyện tốt hay xấu…
 
Tống Cẩm Ninh nghe Trần Liệt nói chuyện với Cố Niệm Chi, cảm thấy có chút không hiểu, “Hai cháu đang nói gì thế? Tôi bốn mươi tám tuổi sao? Không phải ba mươi hai tuổi sao?”
 
Bà ấy hoài nghi nhìn dáng người tròn trịa của Trần Liệt, lại nhìn dáng vẻ xinh đẹp tinh tế của Cố Niệm Chi, cảm thấy Cố Niệm Chi càng đáng tin hơn một chút. Ánh mắt của bà nhìn chằm chằm vào Cố Niệm Chi nói, “Cháu là Cố Niệm Chi à? Tôi gọi cháu là Niệm Chi được không?”
 
“Được ạ, thưa bác.” Cố Niệm Chi vội vàng nói, “Bác đừng vội, cứ từ từ rồi nói ạ.”
 
Tống Cẩm Ninh nhắm mắt lại, trong lòng rối bời.
 
Thời gian tỉnh lại càng lâu, trong đầu bà ấy cũng không ngừng cuồn cuộn ký ức năm đó.
 
***
 
Đó là một tiếng nổ kinh thiên động địa, đó là những ánh lửa che khuất bầu trời, còn có phòng thí nghiệm gần như bị san thành đất bằng sau vụ nổ.
 
Rất nhiều người chạy loạn lên, kêu gào trong đám cháy. Lúc đầu bà ấy cho rằng mình chắc chắn phải chết rồi, kết quả lại có người lao tới, đẩy bà và bố của bà là Tống Hải Xuyên ra khỏi phòng thí nghiệm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.