Chương trước
Chương sau
Cố Niệm Chi quay người đi về phía Trần Liệt, không nhìn thấy bàn tay Tống Cẩm Ninh trêи ghế phẫu thuật đột nhiên run lên mấy lần, sau đó mí mắt giật giật rồi chậm rãi mở mắt ra.
 
“Số liệu gì thế? Anh Trần, còn có số liệu nào mà anh không xử lý được á?”
 
Cố Niệm Chi tràn đầy phấn khởi ngồi trước bàn vi tính của Trần Liệt, mở thư mục tài liệu của anh ta ra để xem.
 
“Chính là trong đó đấy. Quá nhiều số liệu, phần mềm bình thường xử lý quá chậm, em giúp anh viết một phần mềm nhỏ, có thể nhanh chóng kiểm tra phân tích những số liệu này đi. Chủ yếu là cái này access* thực sự quá chậm.” Trần Liệt lắc đầu cảm thán, chỉ tay vào màn hình máy tính.
 
(*) Access: một phần nằm trong bộ Office và dùng để xây dựng một phần mềm đơn giản.
 
Cố Niệm Chi xem xét nhanh như gió, đánh giá đại khái dung lượng của các tập tin, khối lượng cần tính toán, còn có các vấn đề cấu hình của máy tính, từ đó mới có thể quyết định bắt đầu viết phần mềm từ đâu.
 
“Anh Trần, thật ra anh Tiểu Trạch mới là chuyên gia ở phương diện này, sao anh không tìm anh ấy mà lại tìm đồ gà mờ như em?”
 
Những ngón tay mảnh khảnh của Cố Niệm Chi chuyển động cực nhanh trêи bàn phím, gõ ra từng câu lệnh.
 
Trần Liệt rót cho mình một ly trà, thỏa mãn uống một ngụm, cười híp mắt ngồi trêи ghế xô-pha nói, “Cậu ta vừa về tới trụ sở đã bận rộn rồi, sao anh dám đi tìm cậu ta chứ?”
 
Thật ra nguyên nhân mấu chốt là, những số liệu cần phân tích của Trần Liệt kia đều là số liệu bệnh án và số liệu tế bào gene của Cố Niệm Chi, không thể để cho người thứ ba nhìn thấy, kể cả là Triệu Lương Trạch cũng không được.
 
Còn Cố Niệm Chi thì không như thế, những số liệu này cô có trông thấy cũng không quan trọng. Hơn nữa, trêи phương diện máy tính, cô lại đứng giữa chuyên gia và gà mờ, rất nhiều thứ đều biết nó thế nào nhưng không hiểu giá trị cho nên dù có trông thấy cũng không có việc gì.
 
Trần Liệt không dám mạo hiểm tìm Triệu Lương Trạch.
 
Dù sao thì trình độ máy tính của Triệu Lương Trạch cũng quá cao siêu, có thể tùy ý lấy số liệu của anh một cách thần không biết quỷ không hay bất cứ lúc nào. Có khi Trần Liệt bị anh ta bán xong còn giúp anh ta đếm tiền ấy chứ…
 
Trong phòng phẫu thuật B an tĩnh một phút, chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím của Cố Niệm Chi vang vọng trong phòng.
 
Trần Liệt vừa định chợp mắt một chút, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cảnh báo vang lên từ xa đến gần, quanh quẩn trong phòng.
 
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?”
 
Cố Niệm Chi ngẩng đầu từ trước máy tính lên, mờ mịt nhìn về phía trước, đột nhiên cứng đờ cả người.
 
Ngay phía đối diện với cô là hướng bàn phẫu thuật của Tống Cẩm Ninh.
 
Lúc này, cô chỉ thấy người đẹp đang ngủ ban nãy đã ngồi dậy, đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần đang nhìn chằm chằm vào Cố Niệm Chi không chớp mắt.
 
“Anh… anh Trần…” Tay Cố Niệm Chi run lên, chỉ về phía Tống Cẩm Ninh, “Chẳng phải anh nói, phải một tuần mới tỉnh sao?”
 
Trần Liệt thoáng sững sờ trong chốc lát vì tiếng chuông cảnh báo kia, quay đầu thấy Tống Cẩm Ninh ngồi dậy trêи bàn phẫu thuật với gương mặt mờ mịt, anh ta không nhịn được mà kêu ầm lên, “Ôi trời ơi, bố mẹ ơi! Sao mới ba ngày đã tỉnh rồi!?”
 
Anh ta lao vọt tới như một mũi tên rời cung, thân hình mập mạp nhanh ngoài dự đoán, Cố Niệm Chi nhìn mà choáng váng cả người.
 
Trần Liệt xông tới trước bàn, tắt dụng cụ cảnh báo đi, hưng phấn nhìn những số liệu đang hiện lên trêи dụng cụ đo lường, cuối cùng thì phá lên cười như người điên.
 
Ánh mắt của Tống Cẩm Ninh bị hấp dẫn bởi Trần Liệt đang khoa tay múa chân, không tiếp tục nhìn chằm chằm Cố Niệm Chi nữa, ánh mắt bà ấy trở nên đầy hứng thú, mỉm cười lắc đầu.
 
Cố Niệm Chi vội vàng đóng chương trình của mình lại, sau đó đi tới, “Bác Tống, bác có khá hơn chút nào không?”
 
Tống Cẩm Ninh nhìn lại, tao nhã lễ phép nói, “Chào cháu, chồng tôi họ Hoắc, nhưng cháu gọi tôi là Cẩm Ninh là được. Xin hỏi cháu là ai?”
 
Bà ấy thầm đánh giá Cố Niệm Chi, cảm thấy đôi mắt của cô bé này rất linh động và ướt át, ʍôиɠ lung sương mù, giống như ẩn chứa hàng nghìn hàng vạn lời nói, muốn thổ lộ hết với người khác bất cứ lúc nào khiến cho người ta kìm lòng không được mà sinh lòng yêu thương, nhưng nhìn tuổi của cô cũng không lớn, chắc chỉ chưa đến hai mươi tuổi.
 
Cố Niệm Chi hơi sững sờ, đôi mắt to lại càng mở lớn hơn, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, mỉm cười nói, “Cháu tên là Cố Niệm Chi. Bác gái à, bác có khá hơn chút nào không ạ? Có chỗ nào không thoải mái không ạ?”
 
Tống Cẩm Ninh mỉm cười gật đầu, “Cháu là y tá nơi này sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.