Chương trước
Chương sau
Ví dụ như Cố Niệm Chi chẳng hạn, trí nhớ trước năm mười hai tuổi của cô hoàn toàn biến mất, đấy chính là một minh chứng rõ rệt nhất đó thôi.
 
Cho nên, dẫn dắt người nói trong lúc mê sảng, có thể nói là cách lấy ra được thứ ẩn giấu trong nơi sâu thẳm nhất ở ký ức của cô.
 
Dù câu trả lời của cô có hoang đường, không thể tưởng tượng được thế nào thì sự chân thật của nó đều không thể nghi ngờ.
 
Nếu như câu trả lời của Cố Niệm Chi là thật, vậy thì chắc chắn những trường hợp trước đó bọn họ loại bỏ là có vấn đề.
 
Có điều, anh thực sự không ngờ tới, Cố Niệm Chi lại là người của Đế quốc Hoa Hạ.
 
Hoắc Thiệu Hằng lấy lại bình tĩnh, cầm khăn mặt vào cất trong phòng tắm, quay lại ngồi xuống ghế massage, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
 
Lúc hai giờ sáng, Triệu Lương Trạch gọi điện thoại cho anh, “Hoắc thiếu, Thượng tướng Hoắc tới, anh có gặp không?”
 
“Bố tôi tới ư?” Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu lên khỏi laptop, “Ông ấy tới làm gì?”
 
“Không biết, đã tới cổng dinh thự của anh rồi, đang xuống xe.” Triệu Lương Trạch nhìn hình ảnh giám sát trêи màn hình máy tính, sau khi báo cáo tin tức với Hoắc Thiệu Hằng thì chia sẻ video cho Hoắc Thiệu Hằng xem.
 
Trêи màn hình laptop trước mặt anh, một chiếc xe chống đạn màu đen dừng ở cổng biệt thự, cửa xe được mở ra, Hoắc Quan Thần mặc thường phục xuống xe, hai tay để sát bên người, ánh mắt sắc bén dò xét dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng.
 
Hoắc Thiệu Hằng mím chặt môi, nhìn video trong chốc lát rồi mới nói với Triệu Lương Trạch, “Mở cửa ra, để ông ấy vào.” Nói xong, anh đóng laptop lại, đứng dậy xem xét tình hình Cố Niệm Chi một chút, thấy cô đã hạ sốt, mới quay người rời đi.
 
Bước chân bình tĩnh của anh đi từ phòng ngủ tầng hai xuống phòng khách tầng một, Hoắc Quan Thần đã chờ sẵn ở đó.
 
Hoắc Thiệu Hằng nhàn hạ bước tới, hoàn toàn không thể nhìn ra được chút cảm xúc nào của anh.
 
Hoắc Quan Thần nheo mắt đánh giá con trai mình một lúc lâu. Ông vẫn phải thừa nhận rằng, mặc dù Hoắc Thiệu Hằng mới hai mươi tám tuổi, nhưng lòng dạ sâu thẳm khiến cho người làm bố như ông ta không nhìn ra được điều gì.
 
“Thượng tướng Hoắc.”
 
Vì Hoắc Thiệu Hằng vẫn đang mặc quân phục, cho nên khi tới trước mặt Hoắc Quan Thần, anh vẫn đứng nghiêm chào theo điều lệnh vô cùng tiêu chuẩn.
 
Hoắc Quan Thần khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế xô-pha, sau đó chỉ vào ghế xô-pha đối diện mình, nói “Ngồi đi” cứ như đang ở nhà mình vậy.
 
Hoắc Thiệu Hằng cũng không phản ứng gì, lẳng lặng ngồi xuống, dáng người thẳng tắp, ngay ngắn, thần sắc trêи mặt rất bình tĩnh, tự nhiên.
 
“Nửa đêm rồi Thượng tướng Hoắc còn tới thăm, không biết có chuyện gì không?” Hoắc Thiệu Hằng vẫy vẫy tay, “Vệ binh, dâng trà.”
 
Một người lính công vụ bưng tới cho Hoắc Quan Thần và Hoắc Thiệu Hằng mỗi người một chén trà xanh, đặt lên trêи bàn trà trước mặt bọn họ.
 
Hoắc Quan Thần không có ý uống trà nhưng vẫn nâng chén trà lên làm động tác uống.
 
Ánh mắt của ông ta nhìn Hoắc Thiệu Hằng đầy sắc bén, khoát khoát tay để cho mấy người lính công vụ trong phòng lui ra.
 
Phòng khách to lớn như vậy chỉ còn lại hai bố con bọn họ ngồi thưởng trà đối diện nhau.
 
“Nghe nói con từ chối yêu cầu của dì Bạch, không cho phép đưa mẹ con đi sao?” Hoắc Quan Thần sa sầm mặt xuống, giọng điệu rất trầm trọng, “Con làm loạn đủ chưa? Mẹ con bị bệnh, sao có thể chịu đựng được sự giày vò của con?! Lớn thế này rồi, sao còn làm mấy chuyện không để ý đầu đuôi như thế chứ?”
 
“Nếu mẹ của con đã có thể sống mười sáu năm dưới tay của Giám đốc Bạch và bố, vậy thì chắc chắn cũng có thể chịu đựng được lần giày vò này.”
 
Lời nói của Hoắc Thiệu Hằng như giấu kim trong bông, dung nhan tuấn mỹ của anh mang theo hình bóng của Tống Cẩm Ninh, chỉ có đường nét cứng cỏi kiên cường là giống Hoắc Quan Thần như đúc.
 
“Làm càn!” Hoắc Quan Thần đặt mạnh chén trà xuống mặt bàn, “Con có biết là con đã phạm phải pháp luật Hình sự, cũng phạm phải pháp luật Quân đội không?! Con thật sự muốn đấu với nhà họ Bạch hay sao?!”
 
Hoắc Thiệu Hằng không có biểu lộ gì, chỉ “Vâng” một tiếng, bình thản nói, “Nhà họ Bạch là cái thá gì? Họ xứng đấu với con sao? Bố sợ bọn họ, nhưng con không sợ.”
 
“Con…!” Hoắc Quan Thần nổi đóa, tức giận đến đứng cả lên, toàn thân run rẩy chỉ vào Hoắc Thiệu Hằng, to giọng quát: “Con đúng là cái đồ điếc không sợ súng! Con có biết thế lực nhà họ Bạch lớn thế nào không?! Có biết nhà họ Bạch có bao nhiêu người phân tán trong các cơ quan đoàn thể, trong tất cả các lĩnh vực hay không?! Bọn họ mà thật sự muốn đối phó con, ngày này sang năm, con sẽ phải đón năm mới trong tù đấy!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.