Chương trước
Chương sau
Nhưng anh ta giấu giếm Hoắc Thiệu Hằng cũng là vì tốt anh ấy thôi. Chẳng lẽ vì sẽ đau và không thể gây mê hoàn toàn nên không phẫu thuật nữa sao?!
 
Đương nhiên là không thể!
 
Cuộc phẫu thuật này anh ta và Hoắc Thiệu Hằng đã chuẩn bị sáu năm nay, cho dù thế nào cũng thể từ bỏ được!
 
Giờ anh ấy ra đây mà trách móc chuyện đau hay không đau với mình, thật đúng là dở hơi…
 
“Hoắc thiếu, anh chú ý một chút đi. Sự quyết đoán của anh đâu rồi? Sự lạnh lùng và vô tình của anh đâu rồi?” Trần Liệt trợn mắt lườm Hoắc Thiệu Hằng một cái, cúi đầu thu dọn đồ đạc của mình, cũng lạnh lùng nói, “Hơn nữa, tôi cũng không lừa gạt ai cả, Niệm Chi không còn là trẻ con nữa. Cô ấy còn thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, cô ấy biết việc nào nặng, việc nào nhẹ.”
 
“Cô ấy rất sợ đau.” Hoắc Thiệu Hằng vô thức nói, đứng thẳng người lên, thân hình hơi cứng lại, “Tôi cũng đã cam đoan với cô ấy là sẽ không đau.”
 
“… Lúc bắt đầu đúng là không đau, chỉ khi hết hiệu quả gây mê mà thôi. Anh cũng không nói sai.” Trần Liệt khẽ ngân nga một điệu nhạc, nói qua loa với Hoắc Thiệu Hằng, “Được rồi, anh mau đi thăm bác Tống một chút đi. Hôm nay, tôi và bác sĩ Diệp đều ở lại nơi này để quan sát tình trạng của bác Tống. Chờ đến hết tối nay mà bác ấy có thể yên bình không có bất cứ biến chứng gì tôi mới có thể yên tâm hoàn toàn được.”
 
Chỉ cần không xuất hiện biến chứng bài xích dị thể, chờ cho thân thể của Tống Cẩm Ninh hấp thu năng lực chữa trị siêu mạnh từ các tế bào máu của Cố Niệm Chi thì cơ thể bà ấy sẽ có thể bắt đầu tự động chữa trị các gene thiếu hụt.
 
Quá trình này dĩ nhiên không phải trong ngày một ngày hai có thể hoàn thành được. Chờ tới khi Tống Cẩm Ninh tỉnh lại hoàn toàn thì ít nhất phải mất một tuần.
 
Hoắc Thiệu Hằng nhìn anh ta một cái rồi mới đi đến trước chiếc bàn phẫu thuật mà Tống Cẩm Ninh đang nằm. Sắc mặt bà ấy tốt hơn Cố Niệm Chi rất nhiều, màu da hồng hào, dung mạo đẹp đến kinh ngạc.
 
Thời gian mười sáu năm như ngừng lại vậy, không để lại một chút vết tích nào trêи người bà ấy.
 
Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng đầy vẻ phức tạp nhìn Tống Cẩm Ninh, đưa tay dém lại chiếc chăn đang đắp trêи người bà ấy.
 
“Anh đưa Niệm Chi đi đi, cô ấy không cần phải nằm đây đâu. Một lát nữa cô ấy sẽ tỉnh, nếu như có đau, anh ở bên cạnh cô ấy, có khi cô ấy còn có thể dễ chịu một chút đấy!” Trần Liệt cười híp mắt đứng sau lưng anh gợi ý, dáng vẻ rất kiểu “lấy công chuộc tội”.
 
Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới anh ta, yên lặng nhìn Tống Cẩm Ninh một chút rồi mới ra khỏi phòng B, sang phòng A bế Cố Niệm Chi đi về phía phòng ngủ của mình.
 
Anh vừa đặt Cố Niệm Chi lên trêи giường, cô đã tỉnh lại, kéo tay áo của anh lẩm bẩm nói, “… Hoắc thiếu, em đau quá… Anh dỗ em đi…”
 
Con ngươi đen bóng đến kinh người, trong đôi mắt to tròn ầng ậng nước, nhưng từ đầu đến cuối lại không rơi lệ, cứ lẳng lặng nhìn Hoắc Thiệu Hằng như vậy thôi.
 
Hoắc Thiệu Hằng xót hết cả ruột, không có cách nào từ chối được một yêu cầu như vậy.
 
Anh thở dài, cũng lên giường theo, kéo cô vào lòng mình, vỗ nhẹ sau lưng cô, “Ngoan, không đau… Không đau nữa nhé…”
 
Cố Niệm Chi thỏa mãn rúc vào trong lòng Hoắc Thiệu Hằng, cảm nhận được bàn tay to ấm áp của anh đang khẽ vỗ về, an ủi sau lưng mình. Cô thở hắt ra một hơi, nhắm mắt lại, dường như sự đau đớn đến thắt tim trêи khắp cơ thể mình cũng đang dần rời xa vậy.
 
Rút tủy xương đương nhiên là đau, cụm từ “đau tận xương tủy” cũng không phải là một cách nói khoa trương mà là tả thực.
 
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt xuống, nhìn thấy Cố Niệm Chi mặc một bộ áo phẫu thuật lỏng lẻo màu trắng nằm gọn trong lòng mình. Cô cúi thấp đầu xuống, cái cổ thon dài trắng trẻo, nõn nà như mỡ đông vậy.
 
“… Em đau ở đâu? Có cần anh bảo Trần Liệt lấy mấy viên thuốc giảm đau không?”
 
Hoắc Thiệu Hằng khẽ hỏi, giọng nói vô cùng có cảm xúc, sức quyến rũ động lòng người ấy như có thể khiến cho người nghe cảm thấy như có tiếng nói chung từ tận đáy lòng vậy.
 
Cố Niệm Chi nhắm mắt lại, lẳng lặng dựa sát vào ngực Hoắc Thiệu Hằng. Một lát sau, cô mới mỉm cười nói, “Anh dỗ em nên em đã đỡ hơn nhiều rồi.” Nói xong, cô ngẩng đầu từ trong ngực anh lên, nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói tiếp, “Nếu như anh hôn em, em sẽ không còn đau chút nào nữa.”
 
Thấy ánh mắt của cô linh động, hai gò má ửng hồng lên, không còn có vẻ đáng thương như vừa rồi nữa, trong lòng Hoắc Thiệu Hằng mềm nhũn, cúi đầu xuống, hôn lên trán cô một cái, trầm giọng hỏi, “Thật sự không đau sao?”
 
Tâm trạng của anh cực kì phức tạp, có hổ thẹn, bất an, cũng có cả cảm động và thương tiếc.
 
Cố Niệm Chi thoáng nhìn thấy ánh mắt áy náy của Hoắc Thiệu Hằng, đôi con ngươi đen láy khẽ chớp một cái, lập tức hiểu được suy nghĩ hiện giờ của anh.
 
Cô không muốn Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy mắc nợ mình, cô hiến dịch tủy xương cứu Tống Cẩm Ninh là do cô cam tâm tình nguyện.
 
Cố Niệm Chi cười khanh khách thành tiếng, nói như trêu chọc anh, “Hoắc thiếu, anh bị em lừa rồi sao?”
 
Hoắc Thiệu Hằng ngớ người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.