Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới liếc mắt qua, chỉ một cái liếc mắt, Cố Niệm Chi liền ngoan ngoãn ngậm miệng, an phận đi bên cạnh anh về phía trước.
Diệp Tử Đàn ở cách đó không xa nhìn họ đi vào. Trần Liệt không dám trêu chọc Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi nữa, nhưng anh ta cũng không cam tâm bị Cố Niệm Chi hạ gục hoàn toàn như vậy, bèn thấp giọng thì thầm: “Hỏi thế gian tình là gì mà con mẹ nó như nước muối đổ đậu phụ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”
Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.
Đầu Cố Niệm Chi đầy vạch đen!
Ba người bước đến bậc thềm của cửa dinh thự, Diệp Tử Đàn lập tức đứng nghiêm chào điều lệnh với Hoắc Thiệu Hằng và Trần Liệt: “Báo cáo Thủ trưởng, phòng phẫu thuật đã sẵn sàng!”
Nét mặt của hai người Hoắc Thiệu Hằng và Trần Liệt lập tức trở nên nghiêm túc.
“Mẹ anh thì sao?”
Trần Liệt hỏi Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn Diệp Tử Đàn: “Bác sĩ Diệp vừa đưa mẹ tôi vào trong rồi.”
Diệp Tử Đàn vội đáp: “Bệnh nhân đã được gây mê, đang ở trong phòng phẫu thuật B.”
Trần Liệt gật đầu, quan sát Cố Niệm Chi từ trêи xuống dưới, lại nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng: “Anh đã nói hết với Niệm Chi chưa?”
Hoắc Thiệu Hằng hiểu rõ ý của anh ta, ừm một tiếng: “Niệm Chi, em sẵn sàng chưa?”
“Em sẵn sàng rồi.” Cố Niệm Chi lập tức trả lời, thậm chí còn cởi áo khoác, xắn tay áo của chiếc áo len cashmere lên, để lộ cánh tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583228/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.