“Được rồi, anh nói đi, là việc gì thế? Em nhất định sẽ làm được!”
Cố Niệm Chi rất tự tin lật ngược tay lại, nắm lấy bàn tay ấm áp của Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng nhướng đôi lông mày rậm hình lưỡi mác rất chỉnh tề của mình lên, nhìn Cố Niệm Chi, hỏi như thăm dò: “Sao em biết là chắc chắn em sẽ làm được?”
“Bởi vì đó là điều mà Hoắc thiếu đề cập đến! Nếu em không làm được thì chắc chắn anh sẽ không đề cập đến nó.”
Cố Niệm Chi tin tưởng Hoắc Thiệu Hằng còn hơn tin vào chính mình.
Hoắc Thiệu Hằng im lặng một lúc lâu, nắm chặt lấy tay cô, giọng nói thậm càng trầm thấp hơn: “Được rồi, Cố Niệm Chi, chuyện là thế này. Bệnh của mẹ tôi là do sự cố thí nghiệm năm đó dẫn đến cơ thể và não bộ bị thiếu hụt gene.
Cố Niệm Chi đờ người ra.
Hoắc thiếu đang nói gì vậy? Hình như cô nghe không hiểu.
“Vì vậy, bệnh của mẹ tôi không chỉ là bị rối loạn tinh thần về mặt tâm lý học mà còn rối loạn gene về mặt sinh lý học nữa. Một số tế bào trong não của bà ấy vì tiếp nhận các kϊƈɦ thích đặc biệt của từ trường bên ngoài nên bắt đầu tuần hoàn lặp đi lặp lại quá trình sinh trưởng ngược, từ đó hạn chế tư duy và trí nhớ của bà ấy. Đây là lý do tại sao bà ấy chỉ nhớ được những việc xảy ra trước lúc mười tám tuổi, nhưng mỗi ngày sau mười tám tuổi thì đối với bà ấy đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583225/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.