Hoắc Gia Lan chỉ đợi Cố Niệm Chi nói câu này, vừa nghe thấy vậy, nụ cười của cô ta tắt lịm, khóe môi mang theo vẻ nhạo báng, nói: “Cô Bạch là người có phẩm chất thanh cao, từ trước đến nay cũng rất nghiêm túc, đứng đắn, sao em có thể nghĩ về cô ấy như thế được? Hơn nữa, lúc cô Bạch và chú Hai tôi đến với nhau thì chú tôi đã ly hôn rồi. Kẻ làm con chim cưu chiếm tổ chim khách lại là một người khác đấy.”
“Nếu đây là mối quan tâm của cô, thì cô Cố này, tôi cho rằng cô đã nghĩ quá nhiều rồi. Tôi đâu có hèn hạ đến mức cố tình làm khó một người mắc bệnh tâm thần như cô nói chứ. Đúng thế, mấy năm nay công việc của tôi rất bận rộn, quả thực đã có phần sơ suất, vì vậy nên tôi cũng muốn bồi thường.”
Bạch Cẩn Nghi chợt hiểu ra ẩn ý sau lời nói của Cố Niệm Chi, hơi dở khóc dở cười phản bác lại cô ấy.
Hoắc Gia Lan tiếp tục khen ngợi Bạch Cẩn Nghi: “Em Cố này, là do em không biết đó thôi. Những ngày đầu, cô Bạch đã rất vất vả mới có thể giúp cô Tống hoàn toàn thoát khỏi trạng thái điên cuồng. Tình hình lúc đó nói ra còn sợ làm em chết khϊế͙p͙ ấy. Cũng nhờ cô Bạch vừa có bản lĩnh, vừa có kiên nhẫn, còn có tư cách đến tiếp cận cô Tống nên mới khiến gia đình chúng tôi và Bộ Quốc phòng yên tâm để cô ấy chăm sóc cho cô Tống.”
Thấy Hoắc Gia Lan và Bạch Cẩn Nghi ngày càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583217/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.