Hoắc Quan Thần cũng đứng hình.
Hoắc Gia Lan thì á khẩu.
Bạch Cẩn Nghi chợt cảm thấy hơi đau đầu, lạnh nhạt nói: “Sự việc khẩn cấp cần phải linh động, hơn nữa, bệnh của Cẩm Ninh liên quan đến các điều khoản bảo mật, vì vậy việc điều trị khi không có bên thứ ba cũng có thể chấp nhận được.”
Cố Niệm Chi lắc đầu ngón tay, “Về điểm này, cháu không rõ nó có được chấp nhận hay không, cháu phải về tra lại điều luật trong bộ Luật mới được.” Nói xong, cô lại hỏi: “Nhà vật lý Bạch này, bác có Giấy phép hành nghề bác sĩ tâm lý không?”
“Cô Bạch đã là tiến sĩ tâm lý học của một trường nổi tiếng, lẽ nào không thể làm một bác sĩ tâm lý nhỏ nhoi hay sao?” Hoắc Gia Lan tỏ ra không hài lòng, trách móc Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi còn không thèm ngước mí mắt lên, cũng không nhìn về phía Hoắc Gia Lan, chỉ lạnh nhạt nói: “Chị Lan, người mù pháp luật rồi sẽ bị pháp luật dạy cho cách đối nhân xử thế chỉ trong vài phút thôi. Nếu chị không muốn nếm thử mùi vị bị tố cáo, tốt nhất đừng nên phát ngôn bừa bãi như vậy nữa.”
Dù Hoắc Gia Lan có được giáo ɖu͙ƈ tốt đến mấy đi chăng nữa thì lúc này cũng bị Cố Niệm Chi chọc tức đến mặt đỏ tía tai rồi. Cô ta thở phì phì, vẻ mặt trở nên rất dữ dằn.
“Nhà vật lý Bạch, bác không có Giấy phép hành nghề bác sĩ tâm lý đúng không?” Cố Niệm Chi lắc đầu tiếc nuối, lần này cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583215/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.