Chương trước
Chương sau
Chương 374:
 
“Cháu cảm thấy đã tốt hơn nhiều rồi ạ.” Hoắc Gia Lan khẽ mỉm cười, “Không phải khi nãy chú mới hái hoa mai cho cô Tống đó sao? Cô Tống cũng không còn có kiểu vừa nhìn thấy chú đã chạy nữa, vậy đây có được coi là có chuyển biến tốt không ạ?”
 
Hoắc Quan Thần vô cùng kϊƈɦ động gật đầu liên tục, nói: “Đúng là rất khác, thực sự rất khác! Gia Lan, cảm ơn cháu! Nếu mấy năm nay không có cháu dốc lòng chăm sóc thì…”
 
“Không, không phải cháu.” Hoắc Gia Lan lắc đầu, “Cháu mới bắt đầu chăm sóc cô Tống từ tám năm trước thôi nên không dám kể công. Cháu nghĩ rằng cô Bạch mới là người có công lớn nhất.” Vừa nói, cô ta vừa chăm chú quan sát phản ứng của Hoắc Thiệu Hằng.
 
Khuôn mặt của Hoắc Thiệu Hằng không chút thay đổi, bình tĩnh đến đáng sợ, “Nếu Cục trưởng Bạch đã muốn tới thì cứ để cho bà ấy tới đi.” Nói xong, anh quay người đi thẳng đến cổng vòm của khu vườn.
 
Cố Niệm Chi nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đi một mình tới đây, mặc dù khuôn mặt anh ấy vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng bước chân lại có chút gấp gáp.
 
“Hoắc thiếu, sao vậy ạ?” Cố Niệm Chi bĩu môi về phía sau lưng anh ấy, “Có việc gì ghê gớm mà em không được phép nghe sao?”
 
“Cũng không có gì.” Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt nói, “Bạch Cẩn Nghi đang đến đây để khám bệnh cho bà Tống.”
 
“Bạch Cẩn Nghi á?” Cố Niệm Chi lập tức nghĩ ra ngay, “Nhà khoa học nữ nổi tiếng đó ấy ạ?! Bà ấy còn là bác sĩ nữa sao?!”
 
“Bà ta không phải là bác sĩ, nhưng bà ta đã lấy bằng tiến sĩ về tâm lý học, bệnh tình của mẹ tôi luôn do bà ta chăm sóc.” Dường như Hoắc Thiệu Hằng không muốn nói thêm về chuyện này, “Đi thôi, chúng ta vào trong trước đã.”
 
Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng cùng đưa Tống Cẩm Ninh vào trong nhà.
 
Khi chuẩn bị đi lên tầng, Cố Niệm Chi gọi Hoắc Thiệu Hằng lại: “Hoắc thiếu này, căn phòng nhỏ em ngủ vào tối hôm vừa tới đây vẫn còn trống đấy, chi bằng chúng ta để bác Tống ở lại phòng đó được không?”
 
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô với vẻ dò hỏi, “Tại sao?”
 
“Căn gác xép ở tầng ba quá thấp, phòng ngủ của bác Tống lại quá hẹp, người không bị bệnh còn không thoải mái, huống hồ là những người như bác Tống?” Cố Niệm Chi thẳng thắn nói: “Hồi trước, em rất ghét những nơi chật hẹp, vừa bước vào đã cảm thấy trái tim bức bối muốn chết đi được, chỉ muốn tranh cãi với mọi người, hoặc phải đánh nhau với ai đó mới đỡ hơn.”
 
Sắc mặt của Hoắc Thiệu Hằng càng âm u hơn, “Để anh lên đó xem sao, tạm thời em và mẹ cứ ở đây chờ đi!”
 
Cố Niệm Chi gật đầu nhìn theo thân hình tráng kiện của Hoắc Thiệu Hằng sải ba bước thành hai đi lên trêи cầu thang rồi biến mất ở góc rẽ.
 
Hoắc Thiệu Hằng đến căn gác xép nhỏ mà Tống Cẩm Ninh đang sống, đi thẳng vào phòng ngủ của bà ấy trước.
 
Quả thật, đúng như Cố Niệm Chi nói, vì chất quá nhiều thứ nên không gian trong phòng ngủ này vô cùng nhỏ hẹp, chật chội, ngay cả người bình thường nhìn vào mà còn thấy khó chịu nữa là.
 
Căn phòng ngủ này hoàn toàn khác với những gì anh nhìn thấy sáu năm trước.
 
Trong sáu năm qua, có điều gì đó đã phá hủy từng khoảng từng khoảng không gian sống của Tống Cẩm Ninh để tình trạng của bà ấy không thể hồi phục sao?
 
Hoắc Thiệu Hằng đi từ trêи tầng ba xuống, trực tiếp căn dặn lính công vụ của mình: “Bố trí ngay một bộ phòng khép kín mới cho mẹ tôi, dùng căn phòng mà Niệm Chi từng ở dưới tầng một ấy. Trước kia, nó cũng từng là nơi ở của mẹ tôi, sắp xếp theo nguyên trạng đi!” Nói xong, anh lại nhìn đồng hồ, “Tôi cho các cậu thời gian là ba mươi phút. Sau nửa tiếng nữa nếu không sắp xếp xong thì xử lý theo điều lệnh quân đội!”
 
“Rõ, thưa Thủ trưởng!”
 
***
 
“Chúng ta vào phòng khách ngồi đi!” Hoắc Thiệu Hằng đưa Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh vào trong phòng khách, anh cũng nhắc nhở Cố Niệm Chi: “Lát nữa Bạch Cẩn Nghi sẽ đến đây, bà ta biết em nhưng chưa gặp em bao giờ cả.”
 
Cố Niệm Chi “Ừm” một tiếng, chống cằm như có điều suy nghĩ: “Bạch Cẩn Nghi lợi hại đến thế sao ạ? Không chỉ là nhà vật lý nổi tiếng mà còn là một nhà tâm lý học ư?! Còn có thể làm bác sĩ tâm lý nữa à?!”
 
“Việc này vốn có nguyên nhân của nó.” Hoắc Thiệu Hằng nói ngắn gọn: “Năm đó, khi mẹ tôi tỉnh dậy, bà chỉ có ký ức trước tuổi mười tám và người mà bà ấy nhận ra cũng chỉ có Bạch Cẩn Nghi và bố tôi. Bà ấy gần gũi hơn với Bạch Cẩn Nghi, chỉ để cho bà ta đến gần, còn người khác thì tuyệt đối không.”
 
Cũng giống như năm xưa, khi Cố Niệm Chi mới thoát khỏi vụ tai nạn ô tô, cô ấy cũng bị kinh hãi quá độ, nhưng khi ấy Cố Niệm Chi chỉ nhận ra Hoắc Thiệu Hằng còn những người khác thì phần lớn là không nhận ra.
 
Cố Niệm Chi thoáng trầm mặc. Cô biết cái cảm giác đó như thế nào, vì vậy tạm thời sẽ không bình luận gì thêm về tình trạng này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.