Hoắc Thiệu Hằng dừng lại, quay người nhìn cô, hời hợt nói: “Hồi trước, tôi đã từng kể mười sáu năm trước mẹ tôi đột nhiên bị ngất, khi tỉnh lại thì trở thành bộ dạng như bây giờ đấy.”
“Em có nhớ.” Cố Niệm Chi vội vàng nói, “Bác Tống bị ngất là vì bị ly hôn sao?”
Khóe miệng Hoắc Thiệu Hằng khẽ giật, tay bên kia đưa lên xoa đầu cô, “Cái gì mà bị ly hôn chứ? Cái đầu nhỏ này nghĩ nhiều quá rồi đấy! Thật ra cũng không phải là như vậy, nhưng việc này liên quan tới điều lệ bảo mật, không thể nói với người ngoài được.”
“Hả?” Cố Niệm Chi càng kinh ngạc hơn, “Chuyện gì liên quan đến điều lệ bảo mật ạ? Là việc bác gái bị ngất hay là bị ly hôn?”
“Đương nhiên là việc bị ngất.”
Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy rất khó xử vì tinh thần muốn truy vấn rõ ngọn nguồn này của Cố Niệm Chi, nhưng việc liên quan đến mẹ của anh cũng vô cùng quan trọng đối với cô, bởi vậy anh không nói không được. Có điều việc không nên nói thì một chữ anh cũng sẽ không nói.
Cố Niệm Chi nói: “Vậy có thể nói được không? Em rất muốn nghe.”
“Việc có thể nói đương nhiên tôi sẽ nói.” Hoắc Thiệu Hằng nói vài câu ngắn gọn mà súc tích: “Ông ngoại tôi tên là Tống Hải Xuyên, là một nhà vật lý học năng lượng cao nổi tiếng, nhưng ông đã mất mười sáu năm rồi.”
Cố Niệm Chi rất nhạy cảm, cô phát hiện ra ngay là cùng một năm: “Cũng là mười sáu năm trước ạ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583204/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.