Không biết sau bao lâu, chuông của bộ phòng khép kín vang lên, giọng nói của lính cảnh vệ truyền đến từ trong bộ đàm: “Thưa Thiếu tướng Hoắc, điểm tâm đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Người ta tới giục bọn họ đi ăn sáng rồi.
Hoắc Thiệu Hằng buông môi Cố Niệm Chi ra, giúp cô chỉnh lại đầu tóc hơi rối bời.
Cố Niệm Chi thỏa mãn thở phào một hơi dài, dựa vào ngực Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt cười thầm giống như một con mèo con đang ăn trộm cá vậy.
Hoắc Thiệu Hằng không biết nói gì.
Anh cụp mắt xuống nhìn cô, “Niệm Chi, em đang thả thính tôi đấy à?”
Cố Niệm Chi á khẩu.
Bị phát hiện rồi QAQ.
Cô mỉm cười lùi về sau một bước, vuốt lại tóc, sau đó chỉnh lại quần áo hơi xộc xệch của mình rồi mới nghiêng đầu nói: “Đúng thế! Hoắc thiếu dính thính của em rồi đúng không?”
“Cũng tạm được, cần cố gắng nhiều hơn.”
Hoắc Thiệu Hằng xoa đầu cô, miễn cưỡng nói một câu rồi quay người đi ra ngoài.
Cố Niệm Chi bĩu môi phía sau lưng anh rồi đi theo anh đến phòng ăn để ăn sáng.
Hai người một trước một sau đi vào trong phòng ăn, nhìn thấy Hoắc Gia Lan, chương Văn Na và chương Văn Kiệt đều đã đến.
“Anh họ cả.”
Ba người họ cùng đứng dậy chào hỏi Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu chào lại từng người, vẫy tay bảo họ ngồi xuống.
Nhìn cách ăn mặc trẻ trung trang nhã của Cố Niệm Chi, hai mắt chương Văn Na không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583202/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.