“Dạ, vừa mới khỏi bệnh nên em không muốn ăn lắm!”
Cố Niệm Chi cười với Hoắc Gia Lan.
Hoắc Thiệu Hằng ăn xong phần của mình, cũng tiện tay lấy đĩa thức ăn thừa của Cố Niệm Chi sang ăn nốt.
Chương Văn Na, Chương Văn Kiệt nhìn thấy vậy thì cực kì kinh ngạc.
Hoắc Gia Lan cũng rất ngạc nhiên. Nhìn vẻ mặt bình thản như thường của Hoắc Thiệu Hằng, lại thấy mặt Cố Niệm Chi đầy vẻ đương nhiên, lông mày của cô ta hơi nhíu lại.
Bình thường bữa sáng thì chỉ có mấy người trẻ tuổi bọn họ ăn với nhau ở đây, còn ông cụ Hoắc, Hoắc Quan Thần và chú Chương, thím Chương đều không xuống đây ăn, bọn họ ăn luôn trong phòng mình.
Đương nhiên, ba bữa cơm của Tống Cẩm Ninh đều không xuống phòng ăn cả.
Đêm qua là ngoại lệ.
Ăn xong bữa sáng, Hoắc Thiệu Hằng đưa Cố Niệm Chi lên tầng ba gặp Tống Cẩm Ninh.
Hoắc Gia Lan vốn muốn đi theo, nhưng vừa tới cầu thang thì bị Hoắc Quan Thần gọi lại: “Gia Lan, tết năm ngoái nhà họ Tiết đã đưa tới quà gì? Cháu có ghi lại không?”
Hoắc Gia Lan vội trả lời: “Có chú Hai ạ, để cháu lấy cho chú.”
Hoắc Quan Thần gật đầu: “Ừ, nhanh lên, chú còn có việc.”
Hoắc Gia Lan đành phải đi về phòng làm việc, tìm kiếm danh mục quà tặng của năm trước.
Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi đi tới tầng ba, men theo hành lang đi thẳng vào sâu bên trong, đến căn phòng chứa quần áo ở cuối cùng của dãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583171/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.