Cố Niệm Chi kéo vali hành lý của mình tới, hơi chần chừ nói: “Nhưng cháu chỉ ở vài ngày rồi đi mà, chú Hoắc đâu cần phải nhường tủ quần áo cho cháu chứ?”
Tay Hoắc Thiệu Hằng thoáng khựng lại, hơi mím môi xoay người, nói với giọng rất bình thản: “Sau này cháu còn đi học nghiên cứu sinh ở thủ đô tận ba năm cơ mà, có rất nhiều cơ hội để trở lại đây.”
“Nhưng mà…” Cố Niệm Chi cắn răng, cố gắng đấu tranh: “Cháu đã đủ mười tám tuổi rồi, chú Hoắc, chú đã không còn là người giám hộ của cháu nữa.”
“Mặc dù chú không phải là người giám hộ của cháu, nhưng chú là chú của cháu.”
Hoắc Thiệu Hằng đút hai tay vào túi quần, tựa lưng vào tủ quần áo, ánh đèn sáng ngời chiếu hắt từ trên trần nhà xuống làm nổi bật lên khuôn mặt sắc nét của anh.
Ánh mắt của Cố Niệm Chi nhìn chằm chằm vào gương mặt này như si mê, đầy lưu luyến, không dám cãi lại, cũng không nỡ cãi lại.
Dưới ánh mắt bình tĩnh của Hoắc Thiệu Hằng, sự can đảm của cô bị tiêu diệt hoàn toàn. Cô cúi đầu xuống, hai tay xoắn lại trước ngực: “Vâng… cháu sẽ để vào đó.”
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Cố Niệm Chi, Hoắc Thiệu Hằng cũng không thể bỏ đi thẳng được.
Anh nghĩ một chút, lại ngồi xuống ghế xô-pha, vẫy tay với Cố Niệm Chi: “Lại đây!”
Cố Niệm Chi quay đầu nhìn lại, nhưng không muốn đi sang đó: “Chú Hoắc, có chuyện gì chú cứ nói đi, cháu có thể nghe thấy mà.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583168/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.