Chương trước
Chương sau
Cố Niệm Chi kéo vali hành lý của mình tới, hơi chần chừ nói: “Nhưng cháu chỉ ở vài ngày rồi đi mà, chú Hoắc đâu cần phải nhường tủ quần áo cho cháu chứ?”
 
Tay Hoắc Thiệu Hằng thoáng khựng lại, hơi mím môi xoay người, nói với giọng rất bình thản: “Sau này cháu còn đi học nghiên cứu sinh ở thủ đô tận ba năm cơ mà, có rất nhiều cơ hội để trở lại đây.”
 
“Nhưng mà…” Cố Niệm Chi cắn răng, cố gắng đấu tranh: “Cháu đã đủ mười tám tuổi rồi, chú Hoắc, chú đã không còn là người giám hộ của cháu nữa.”
 
“Mặc dù chú không phải là người giám hộ của cháu, nhưng chú là chú của cháu.”
 
Hoắc Thiệu Hằng đút hai tay vào túi quần, tựa lưng vào tủ quần áo, ánh đèn sáng ngời chiếu hắt từ trên trần nhà xuống làm nổi bật lên khuôn mặt sắc nét của anh.
 
Ánh mắt của Cố Niệm Chi nhìn chằm chằm vào gương mặt này như si mê, đầy lưu luyến, không dám cãi lại, cũng không nỡ cãi lại.
 
Dưới ánh mắt bình tĩnh của Hoắc Thiệu Hằng, sự can đảm của cô bị tiêu diệt hoàn toàn. Cô cúi đầu xuống, hai tay xoắn lại trước ngực: “Vâng… cháu sẽ để vào đó.”
 
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Cố Niệm Chi, Hoắc Thiệu Hằng cũng không thể bỏ đi thẳng được.
 
Anh nghĩ một chút, lại ngồi xuống ghế xô-pha, vẫy tay với Cố Niệm Chi: “Lại đây!”
 
Cố Niệm Chi quay đầu nhìn lại, nhưng không muốn đi sang đó: “Chú Hoắc, có chuyện gì chú cứ nói đi, cháu có thể nghe thấy mà.”
 
Hoắc Thiệu Hằng cũng không ép, tay xoa nhẹ thái dương rồi nói về chuyện ngày hôm nay: “Niệm Chi này, chuyện liên quan tới mẹ chú…”
 
Tinh thần của Cố Niệm Chi phấn chấn hẳn, bất giác bước lại gần, ngồi xuống cạnh Hoắc Thiệu Hằng, kéo cánh tay anh hỏi liến thoắng: “Bác Tống Cẩm Ninh là mẹ của chú thật sao? Là mẹ ruột ạ?”
 
“Ừ.” Hoắc Thiệu Hằng hơi nghiêng về phía trước, hai bàn tay đan với nhau, cùi chỏ đặt trên đầu gối, nhìn thẳng về phía trước: “Cám ơn cháu ngày hôm nay đã trò chuyện với mẹ chú. Nhưng sau này đừng làm như vậy nữa.”
 
“Tại sao vậy ạ? Nếu bác ấy đã bị bệnh thì trò chuyện sẽ giúp ích rất nhiều trong việc điều trị mà?”
 
Cố Niệm Chi hơi khó hiểu.
 
Cô biết bác sĩ tâm lý có một phương pháp trị liệu rất quan trọng, đó là cố gắng để người bệnh nói chuyện càng nhiều càng tốt trong trạng thái thả lỏng. Trò chuyện tâm tình cũng là một trong những cách giảm stress rất tốt.
 
“Vấn đề là…” Hoắc Thiếu Hằng nhìn cô: “Sau khi ngủ dậy vào ngày mai, mẹ chú sẽ quên hết mọi chuyện của ngày hôm nay. Thậm chí, ngay cả cháu mẹ chú sẽ không biết là ai nữa. Cháu lại phải giới thiệu lại lần nữa, nói lại với mẹ chú những lời đã nói ngày hôm nay. Cháu cho rằng có bao nhiêu người có kiên nhẫn lặp đi lặp lại chuyện này mỗi ngày?”
 
“Hả?” Cố Niệm Chi khẽ vỗ ngực nói: “Hóa ra bác Tống bị mắc chứng mất trí nhớ ngắn hạn (short memory loss) sao?”
 
“Không.” Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu, thở dài: “Mười sáu năm trước, trong nhà chú xảy ra một vài chuyện, mẹ của chú… bỗng nhiên bị ngất xỉu. Sau khi tỉnh lại, bà ấy chỉ nhớ những chuyện trước năm mười tám tuổi, cho rằng mình vẫn luôn là mười tám tuổi thôi. Từ đó về sau, cứ qua một ngày là bà lại mất đi ký ức của một ngày trước.”
 
“Dần dần, không còn ai trong nhà họ Hoắc nói chuyện với bà, cũng không để ý đến bà nữa. Họ chỉ chăm sóc bữa ăn giấc ngủ cho bà, có bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe định kỳ thôi. Ngoại trừ những thứ này thì bà giống như một người vô hình trong khu nhà rộng lớn này vậy.”
 
Cố Niệm Chi đau lòng ôm lấy cánh tay Hoắc Thiệu Hằng: “Bác ấy cũng không nhớ được chú, đúng không?”
 
“Ừ.” Hoắc Thiệu Hằng quay đầu nhìn cô: “Nhưng cũng chẳng sao cả, không ảnh hưởng gì đến chú, cháu đừng nghĩ quá nhiều!”
 
Cố Niệm Chi á khẩu.
 
Thôi được rồi, nếu chú Hoắc mạnh mẽ cứng rắn này đã không cần sự cảm thông của người khác thì Cố Niệm Chi cũng chỉ có thể sờ mũi thôi: “Cháu biết rồi, nhưng mà…” Cô nghĩ một lát rồi vẫn nói: “Chú nói rằng qua ngày hôm sau, bác Tống sẽ quên hết mọi chuyện diễn ra trong ngày hôm trước, nhưng cháu lại cảm thấy chưa chắc đã phải vậy đâu.”
 
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, cũng lười không muốn uốn nắn xưng hô của cô mà chỉ lẳng lặng đợi cô nói tiếp.
 
“Đêm qua, người phụ nữ lẻn vào phòng ngủ của cháu chính là bác ấy đấy!” Ánh mắt của Cố Niệm Chi nhìn thẳng vào mắt của Hoắc Thiệu Hằng: “Hôm qua chú đã biết rồi, đúng không? Nên mới không để người ta tiếp tục điều tra tiếp.”
 
Phòng ngủ của Cố Niệm Chi là ở tầng một, phía nam là một cửa sổ dài sát đất. Lúc đó, không biết tại sao mà cửa sổ không khóa, có thể mở ra từ bên ngoài. Cũng chẳng biết Tống Cẩm Ninh đã lẻn vào từ lúc nào, ngồi trước giường nhìn Cố Niệm Chi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.