Chương trước
Chương sau
“Vâng, vâng, vâng, vâng, đương nhiên là cháu tin cô rồi. Mấy người bọn họ không thể hiểu được thế giới “Mãi mãi ở tuổi mười tám” của chúng ta đâu. Nhưng không sao cả, ai cần họ hiểu chứ? Chúng ta nói sao thì là vậy. Cô nói cô mười tám tuổi thì là mười tám tuổi. Ai không chịu thì tự treo cổ chết đi, ai để tâm đến bọn họ làm gì?”
 
Nghe thấy những điều Cố Niệm Chi nói, Tống Cẩm Ninh rất vui mừng, hai tay lập tức nắm lấy bàn tay của Cố Niệm Chi: “Không cần treo cổ… Không tin thì cũng không cần phải treo cổ… Chỉ cần có một người tin tôi là được.”
 
“Cháu hoàn toàn tin tưởng cô.” Cố Niệm Chi kéo luôn Tống Cẩm Ninh tới bên bàn ăn, ngồi xuống nói: “Nào nào, cô cùng ăn tối với mọi người luôn đi. Sau này ai còn dám nói cô bị bệnh thì cháu sẽ giải quyết họ giúp cô.” Nói rồi, cô còn cười liếc Hoắc Gia Lan một cái.
 
Hoắc Gia Lan cười khổ, liên tục lắc đầu rồi bước đến bên cạnh ông cụ Hoắc và Hoắc Quan Thần, nói với vẻ khó xử: “Ông nội, chú Hai, hai người cũng thấy rồi đó, giờ phải làm sao ạ? Bệnh của thím Hai vốn luôn không tốt rồi, giờ lại còn có người đổ thêm dầu vào lửa, nổi điên cùng thím ấy. Như vậy liệu có khiến bệnh của thím ấy nặng hơn không?”
 
“Tôi không bị điên! Tôi không phải kẻ điên!”
 
Không biết có phải từ “điên” trong miệng Hoắc Gia Lan đã kϊƈɦ thích đến Tống Cẩm Ninh hay không mà đột nhiên bà ấy bỗng ôm đầu hét toáng lên.
 
Cố Niệm Chi vội dỗ bà ấy: “Vâng, vâng, được rồi mà, cô không bị điên, không bị điên.”
 
Tống Cẩm Ninh lập tức dựa vào người Cố Niệm Chi, toàn thân run lẩy bẩy.
 
“Chị Lan, chị đừng nói vậy, em không cho rằng người nghĩ mình mãi ở tuổi mười tám là thần kinh đâu.” Cố Niệm Chi tỏ vẻ không đồng ý, đánh mắt ra hiệu với Hoắc Gia Lan rồi nói sang chuyện khác ngay: “Chị Lan ơi, chị gọi người đưa đồ ăn lên nhanh đi ạ, ai cũng đói rồi. Tối nay ăn gì vậy?”
 
Cố Niệm Chi ngồi bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, vị trí bên cạnh cô thì là của Tống Cẩm Ninh.
 
Bên cạnh Tống Cẩm Ninh là Chương Văn Na. Cô ta thích thú nhìn Cố Niệm Chi dỗ dành Tống Cẩm Ninh rồi nhìn sang bố mẹ mình bắng ánh mắt đầy thâm ý.
 
Khóe môi Hoắc Gia Lan giật giật, không ngờ cô nhóc này lại nhanh chóng chuyển từ khách thành chủ như vậy. Có điều, cô ta cũng không quan tâm lắm, lập tức bảo phòng bếp đưa đồ ăn lên rồi đi tới bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, nói nhỏ với anh: “Anh họ, có phải anh nên… quản lý em Cố một chút không?”
 
Nãy giờ ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng như có điều suy nghĩ, lẳng lặng nhìn Cố Niệm Chi, nghe thấy Hoắc Gia Lan nói vậy, anh phất tay tỏ ý phản đối: “Không cần… Đưa đồ ăn lên đi!”
 
Cố Niệm Chi vỗ nhẹ vào lưng Tống Cẩm Ninh, vừa nhỏ nhẹ nói chuyện với bà. Tống Cẩm Ninh cũng từ từ bình tĩnh lại, ngồi thẳng người lên, cười lấy lòng Cố Niệm Chi, còn hỏi cô: “Cô thích ăn gì? Tôi biết nấu ăn đấy, ngày mai tôi nấu cho cô ăn nhé!”
 
Cố Niệm Chi vội gật đầu: “Ngày mai chắc chắn cháu phải nếm thử tay nghề của cô Hoắc rồi!”
 
Mặt Tống Cẩm Ninh hơi đỏ lên, bà liếc nhanh về phía Hoắc Quan Thần đang ngồi đối diện, vừa cúi đầu nói nhỏ vào tai Cố Niệm Chi: “… Tôi còn chưa kết hôn mà, còn chưa phải là bà Hoắc.” Bà hơi dừng lại, rồi ngại ngùng nói tiếp: “Nhưng cô gọi tôi là cô Hoắc như thế, tôi cũng rất vui.”
 
Gương mặt trắng nõn của bà đỏ ửng lên, đôi mắt như làn nước mùa thu, sóng nước lấp loáng, đầy vẻ e thẹn của cô thiếu nữ mới lỡ chân bước vào bể tình.
 
Nhìn làn da của bà, lại nghĩ đến vừa rồi Hoắc Gia Lan nói Tống Cẩm Ninh cũng đã năm mươi tuổi rồi, Cố Niệm Chi vô cùng hâm mộ, hỏi: “Cô Hoắc, cô dưỡng da tốt quá, cô chăm sóc thế nào vậy ạ? Có thể chia sẻ với cháu chút không?”
 
Tống Cẩm Ninh vô cùng thích thú với đề tài này, lập tức nói liên miên bất tận về chuyện dưỡng da với cô, sau đó còn hỏi Cố Niệm Chi bộ quần áo đó của cô là hãng gì, mua ở đâu nữa.
 
Cố Niệm Chi sôi nổi thảo luận với bà về các kiểu quần áo, giày dép, túi xách, bỗng chốc phát hiện quả thật hai người có rất nhiều tiếng nói chung.
 
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà họ Hoắc, lại không biết đây cũng là lần đầu tiên Tống Cẩm Ninh nói nhiều như vậy sau mười mấy năm. Hơn nữa, dáng vẻ, giọng điệu và logic trong thần thái, ngữ điệu của bà khi nói chuyện cũng hoàn toàn bình thường.
 
Ông cụ Hoắc và Hoắc Quan Thần đều cảm thấy kinh ngạc, vẻ mặt phức tạp nhìn hai người, cuối cùng lại nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng.
 
Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng hơi nhếch lên, thế nhưng cũng không lộ rõ ý cười. Cảm nhận được ánh mắt của ông cụ Hoắc và Hoắc Quan Thần đều đang nhìn mình, Hoắc Thiệu Hằng ngước mắt lên nhìn họ rồi hỏi: “Có chuyện gì sao?”
 
Hoắc Học Nông muốn nói một hai câu, thế nhưng khi thấy vẻ mặt bao che của Hoắc Thiệu Hằng thì ông đành nuốt những lời định nói xuống, cầm đũa nói: “Mọi người ăn cơm đi!”
 
“Ăn cơm, ăn cơm.”
 
Hoắc Quan Thần, chú Chương, thím Chương vội vàng cầm đũa lên theo.
 
Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt đều cười, nói nhỏ với Cố Niệm Chi: “Cô Cố, ăn cơm thôi!”
 
Bữa cơm nhà họ Hoắc đúng theo tiêu chuẩn “Ăn không nói, ngủ không ngáy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.