Cô bước về phía trước vài bước, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, chợt quay vụt đầu nhìn sang. Người phụ nữ đó chính là người mặc áo trắng xuất hiện trong phòng ngủ của cô hôm qua.
Cố Niệm Chi chớp chớp mắt, người phụ nữ đó vẫn đứng trước cửa sổ của ngã ba, cười hì hì nhìn cô.
“Bà là ai?” Cố Niệm Chi không nhịn được bước đến: “Bà cũng là người nhà họ Hoắc à?”
Đến gần rồi, Cố Niệm Chi mới thấy người phụ nữ này cũng không phải trẻ, nhưng chắc chắn tuổi của bà ấy không quá ba mươi.
Làn da căng mịn trắng nõn, đường nét gương mặt tinh tế động lòng người, hơn nữa vẻ mặt vừa ngây ngô vừa xen lẫn sự ngại ngùng khiến người ta nhìn thoáng qua còn nghĩ đây là thiếu nữ mới mười tám, mười chín tuổi.
Nếu không phải khóe mắt bà có nếp nhăn thì chắc chắn Cố Niệm Chi cũng tưởng người phụ nữ này là bạn cùng tuổi mình thật.
Người phụ nữ kia thấy Cố Niệm Chi bước đến thì nhẹ giọng nói: “Váy của cô đẹp quá!”
Cố Niệm Chi vừa thay một chiếc váy Chanel Herringbone màu tím nhạt.
Trang phục của Chanel đương nhiên sẽ không bình thường rồi, người trẻ mặc không bị già đi, mà người già mặc lại có vẻ gì đó rất ung dung mà thanh nhã, không thể nhận ra tuổi tác thật sự.
Nhìn ánh mắt đầy hâm mộ của bà, Cố Niệm Chi cũng cười nói: “Cô cũng rất đẹp! Từ trước đến nay cháu chưa từng gặp người nào xinh đẹp như cô. Cô là người nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583163/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.