“Tôi không đón lễ Giáng Sinh.” Hoắc Thiệu Hằng thong thả nói rất thờ ơ, “Về nhà đón năm mới thôi.”
Đón năm mới à…
Từ Giáng Sinh đến năm mới còn ít nhất một tuần nữa.
Cho nên cô sẽ được ở với Hoắc thiếu suốt cả một tuần luôn sao?!
Hạnh phúc tới quá nhanh, cô có chút chưa thích ứng kịp.
Trong lòng bàn tay Cố Niệm Chi dần dần rịn mồ hôi, rơi vào trong bàn tay to khô ráo, ấm áp của Hoắc Thiệu Hằng, nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa, giống như là thấm vào trong lòng bàn tay của anh vậy.
Trong lòng Cố Niệm Chi lén lút vui vẻ vì sự phát hiện này giống như là một loại nghi thức tuyên bố công khai sự sở hữu vậy.
Cô lặng lẽ động đậy bàn tay nhỏ của mình trong lòng bày tay Hoắc Thiệu Hằng, chờ khi bàn tay mình chảy nhiều mồ hôi hơn lại lặng lẽ xoay lại, dán chặt vào lòng bàn tay Hoắc Thiệu Hằng để cho mồ hôi trong lòng bàn tay mình thấm vào lòng bàn tay anh.
Hoắc Thiệu Hằng lẳng lặng để mặc cho cô đùa nghịch, đôi khi tay cô không dán sát vào được, anh còn cố ý phối hợp với cô, cố gắng mở rộng bàn tay mình hơn để cho hai bàn tay có thể khép chặt vào nhau.
Cố Niệm Chi không ngừng lặp đi lặp lại trò chơi nho nhỏ của mình, dần dần chìm vào trong màn tự giải trí đó, gần như quên luôn cả suy nghĩ tự nhắc mình giữ khoảng cách với Hoắc Thiệu Hằng.
Cô chơi tới mức quên hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583149/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.