“Vâng.” Cố Niệm Chi nhẹ nhàng trả lời, “Cháu sẽ ngủ ngay đây!” Nói xong cô lập tức cúp điện thoại, vẫn ngồi nguyên một mình trong trạm xe buýt.
Hoắc Thiệu Hằng có chút ngoài ý muốn, có lẽ cảm xúc của Cố Niệm Chi không được tốt lắm.
Nếu như tâm trạng của cô tốt, cô sẽ líu ríu không ngừng với anh chứ không phải như hôm nay, nói được ba câu đã cúp điện thoại.
Hoắc Thiệu Hằng lập tức gọi cho Triệu Lương Trạch hỏi, “Hôm nay Niệm Chi tới Đế đô tham gia họp lớp, ai ở đó trông coi cô ấy?”
Triệu Lương Trạch nói họ tên và số điện thoại người đó ra, rồi lại hỏi, “Sao vậy ạ?”
Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới anh ta, gọi luôn cho người kia.
Nhận được điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, người kia vô cùng kϊƈɦ động, núp trong bóng tối kể lại hết hành trình hôm nay của Cố Niệm Chi.
Ngoại trừ chuyện xảy ra trong căn hộ của Mai Hạ Văn là anh ta không biết ra, tất cả mọi chuyện anh ta đều kể lại.
Ngay lập tức, Hoắc Thiệu Hằng biết được chuyện Cố Niệm Chi đã đợi hơn hai tiếng đồng hồ ở cửa khu chung cư nhà Mai Hạ Văn, sau đó đi vào không đến nửa tiếng đã ra, rồi một mình đi trên đường, cuối cùng thì ngồi ở trong một trạm xe buýt suốt mấy tiếng đồng hồ.
Tay của anh siết chặt thành nắm đấm, sau đó lại buông ra vẻ mặt tỏ ra vẻ cố gắng kiềm chế đến cực độ.
Anh ngồi sau bàn làm việc của mình do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583145/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.