Ánh mắt anh ta nhìn Cố Niệm Chi có chút kỳ quặc.
“Xin hỏi có vấn đề gì không?” Cố Niệm Chi lễ phép hỏi, “Em có thể vào được không?”
“A, không, xin cô đợi một chút.”
Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia đỏ mặt, vội vàng đi vào trong phòng gọi điện, có lẽ là để xin phép chủ nhà.
Cố Niệm Chi cũng không sốt ruột, đứng đợi một mình ở trước quầy của phòng đón tiếp.
Cô mặc một chiếc áo khoác ngắn có khóa kiểu cổ điển của Burberry, choàng chiếc khăn Cashmere màu xanh tím của Hermes quanh cổ, quần tất lông cừu được may đo rất vừa người, đi một đôi bốt ngang gối, đôi chân dài thẳng tắp, duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ.
Trong phòng bảo vệ, ông chú và bà cô trao đổi ánh mắt ngầm hiểu với nhau.
Một lát sau, nhân viên bảo vệ trẻ tuổi đi ra, nói với Cố Niệm Chi, “Chủ nhà không nghe máy, mời cô ra ngoài chờ một lát!”
Cố Niệm Chi chớp đôi mắt long lanh của mình. Đôi mắt như tự mang hiệu ứng vô cùng xinh đẹp đó khiến cho nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia thoáng mê muội, không còn nhớ rõ được mình vừa nói gì nữa.
“Không ai nghe máy sao? Không thể nào thế được.”
Cố Niệm Chi lấy điện thoại ra, gọi vào máy Mai Hạ Văn.
Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến giọng Mai Hạ Văn trong hộp thư thoại, “Xin chào, tôi là Mai Hạ Văn, hiện tại tôi có việc, không tiện nghe điện thoại. Xin bạn lưu lại số điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583139/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.