Hà Chi Sơ bất ngờ đưa tay ra, hung dữ tát mạnh một cái vào mặt Ôn Thủ Ức.
Lực của cái tát này quá lớn, Ôn Thủ Ức ngã lăn từ trên giường xuống đất, đầu bị đập sang một bên, không dậy nổi.
“Cô có tiến bộ đấy!” Hà Chi Sơ nghiến răng nói ra một câu, sau đó đột nhiên rút ra một khẩu súng ngắn, chĩa vào thái dương của Ôn Thủ Ức: “Tôi đã nói gì, cô quên hết rồi sao? Tôi nghĩ chắc cô chán sống rồi nhỉ!”
Cố Niệm Chi trợn trừng mắt, nhìn vị Giáo sư Hà người trước giờ luôn lịch sự tao nhã kia hôm nay lại bộc lộ ra vẻ bạo lực thế này thì kinh ngạc tới nỗi không ngậm được miệng.
Từ khi Hà Chi Sơ bước vào cô đã tỉnh lại rồi, nhưng không muốn mở mắt, nên cứ giả vờ ngủ.
Mãi đến khi cô nghe thấy tiếng tát, mới mở choàng mắt ra, kết quả lại nhìn thấy Hà Chi Sơ đang chĩa súng vào Ôn Thủ Ức!
Nói gì thì nói, Cố Niệm Chi cũng không thể phủ nhận rằng lần này Ôn Thủ Ức thực sự đã cứu cô.
Tuy cô mặc áo chống đạn nhưng ai biết được bọn cướp biển kia sẽ bắn vào chỗ nào?
Ngộ nhỡ bắn vào đầu cô thì sao?
Đầu cô cũng đâu có đội mũ chống đạn đâu.
Ôn Thủ Ức đã chắn trước mặt cô, đỡ cho cô một phát súng.
Cô không biết tại sao Hà Chi Sơ muốn giết Ôn Thủ Ức, nhưng cô biết cô không thể phớt lờ đi được.
“Giáo sư Hà…” Cố Niệm Chi yếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583120/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.