Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày lại, trong nháy mắt đã hiểu ra ý đồ của bọn cướp biển.
Anh đi bộ trên bờ biển, ánh mắt nhìn xa xăm. Những đám mây đen che kín bầu trời, gió biển điên cuồng gào thét, những con sóng như dời núi lấp biển cuồn cuộn ập vào bờ.
“Về đi! Các anh mau về đi! Cơn bão sắp đến rồi! Phải mau đi trú ẩn đi! Không ai được ở lại biển cả!” Nhân viên cứu hộ bên bờ biển Cuba biết nói tiếng Anh chạy tới vẫy tay nhắc Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng rời đi.
“Hai người cẩn thận một chút, tạm thời tìm một nơi để ẩn nấp trước đi đã, cố cầm chừng khoảng mười lăm phút nữa, tôi sẽ lập tức tới đó.” Hoắc Thiệu Hằng hạ quyết tâm, quay trở lại tàu ngầm hạt nhân đậu ở bến cảng quân sự.
Âm Thế Hùng băn khoăn nhìn thời tiết: “Hoắc thiếu, tôi cũng rất lo lắng, nhưng anh nhìn bên kia xem, bão biển đấy! Chúng ta có thể làm gì được bây giờ?”
Hoắc Thiệu Hằng phớt lờ anh ta, sải bước vào cabin chỉ huy của tàu ngầm hạt nhân, ra lệnh cho nhân viên thông tin ở đó: “Cho tôi gặp Thượng tướng Quý – Chỉ huy tối cao của Bộ Quốc phòng, còn nữa, kết nối một đường truyền video, tôi muốn liên lạc với Quân khu sáu.”
Thông tin viên vội nhường vị trí cho anh.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống, liên lạc với thành viên của trụ sở Quân khu sáu, xem được đoạn video mà Triệu Lương Trạch vừa quay lại gửi về trụ sở.
Trên mặt biển đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583115/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.