Chương trước
Chương sau
Nụ cười trên mặt Mai Hạ Văn nhạt dần, khóe môi cụp xuống, tỏ vẻ không vui.
 
Dù cô không đồng ý câu nói của cậu ta thì cô cũng không thể nói một cách khéo léo hơn được sao?
 
Về điểm này, rõ ràng là Khương Hồng Trà làm tốt hơn Cố Niệm Chi nhiều.
 
Có một số việc nếu cô ấy không đồng ý, cô ấy sẽ không công khai phản đối, mà sẽ lặng lẽ giống như mưa dầm thấm lâu để thay đổi quan điểm và cách nhìn của cậu ta. Làm như vậy vừa có thể khiến hai người thống nhất với nhau, lại không làm ảnh hưởng đến lòng tự trọng của cậu ta.
 
Còn Cố Niệm Chi vẫn còn quá ít tuổi, không biết thỏa hiệp và nghe lời.
 
Mai Hạ Văn thở dài, cô bé này còn phải dạy bảo nhiều lắm.
 
Có điều, mặc dù dạy cô ấy thì mệt đấy, nhưng sẽ có thể nhào nặn cô ấy hoàn toàn theo ý muốn của mình, còn tốt hơn nhiều sự cố chấp một cách dịu dàng của Khương Hồng Trà.
 
Có thể nói thế này, Mai Hạ Văn cảm thấy nếu ở bên cạnh Cố Niệm Chi, đại khái lúc bắt đầu sẽ khá mệt mỏi, bởi vì cậu ta sẽ phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết để thay đổi cô, xóa hết những góc cạnh không phù hợp và cả cái cá tính nhõng nhẽo đã ngấm sâu vào trong máu của cô. Nhưng đến sau này, khi bọn họ ở bên cạnh nhau thì sẽ không còn gì bất đồng nữa.
 
Cố Niệm Chi sẽ trở thành một cô gái dịu hiền coi cậu ta là ông trời, cậu ta nói gì nghe nấy, yêu cậu ta cả đời.
 
Còn Khương Hồng Trà, mặc dù rất tâm đầu ý hợp với cậu ta, nhưng dù sao cũng đã từng phản bội cậu ta. Đây là khuyết điểm không thể bỏ qua, làm cậu ta mãi mãi canh cánh trong lòng.
 
Chỉ một khuyết điểm này cũng đủ để xóa bỏ tất cả những ưu điểm khác của cô ấy.
 
Hiện tại dù Cố Niệm Chi còn nhiều khuyết điểm, nhưng cô còn ít tuổi, lại thông minh xinh đẹp, hơn nữa cũng không phải con ông cháu cha. Sau này có kết hôn cô cũng sẽ không dựa vào nhà mẹ đẻ mà gây chuyện với cậu ta. Kiểu con gái như thế này đúng là thích hợp nhất để làm vợ một công tử có gia thế khủng như cậu ta, bởi vì cậu ta không cần dựa vào nhà thông gia để đạt được một lợi ích nào đó nữa.
 
“Niệm Chi, em đừng nói kiểu chắc chắn như vậy.” Mai Hạ Văn lên tinh thần, nói tiếp: “Bây giờ em chưa muốn thay đổi vì anh là do em còn chưa yêu anh nhiều như thế. Đợi đến khi tình cảm của em đối với anh ngày càng sâu đậm, tự nhiên em sẽ muốn thay đổi vì anh thôi. Dù anh không nói, em cũng sẽ muốn trở nên tốt hơn trước mặt anh.”
 
Nghe Mai Hạ Văn nói vậy, Cố Niệm Chi càng trầm mặc hơn.
 
Cô nằm trên giường, một tay ôm cái gối ôm hình gấu trúc của mình, một tay cầm điện thoại, ánh mắt cô nhìn chăm chú lên hoa văn màu trắng sữa trên trần nhà, trong lòng thầm nói: Trên đời này, cô sẽ chỉ tình nguyện trở nên tốt hơn vì một người mà thôi, đó chính là chú Hoắc…
 
Cô kính trọng, sùng bái chú ấy. Chú ấy là toàn bộ niềm tin và tín ngưỡng của cô, cho nên, cô nguyện dốc toàn lực để bản thân trở thành người tốt nhất trước mặt chú ấy.
 
Nhưng việc này có liên quan gì đến tình yêu chứ?
 
Cố Niệm Chi lấy lại bình tĩnh, nói với Mai Hạ Văn một cách uyển chuyển hơn: “Hạ Văn, em nghĩ anh nhầm rồi. Chúng ta đều muốn trở thành con người tốt hơn vì sự lo lắng và kỳ vọng của phụ huynh. Nhưng còn trong tình yêu, chúng ta phải là chính mình. Nếu anh không thể chấp nhận con người em, có ý muốn thay đổi em để thỏa mãn yêu cầu của anh thì thật sự em không làm được.” Cô dừng lại một chút, rồi lại bình tĩnh nói: “Anh cũng đừng phí thời gian với em nữa.”
 
Tim của Mai Hạ Văn thoáng đập loạn mấy nhịp, cậu ta bỗng cao giọng: “Niệm Chi?! Em có ý gì vậy?! Chỉ vì anh nhắc đến một yêu cầu mà em muốn chia tay với anh luôn sao?! Anh không đồng ý! Anh không cho phép! Em nghe không, anh không đồng ý!”
 
Mai Hạ Văn vung tay, đi lòng vòng trước cửa sổ, trút ra hết cơn tức giận của mình.
 
May mà văn phòng này nằm ở tầng thứ ba mươi mấy, không lo có người nào nhìn thấy dáng vẻ thất lễ của cậu ta qua cửa sổ.
 
Thấy Mai Hạ Văn đột nhiên kϊƈɦ động, Cố Niệm Chi cũng giật mình, đành phải liên tục dỗ dành cậu ta: “Hạ Văn, Hạ Văn, anh bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút đi. Nào, hít sâu một hơi, lấy một cốc nước uống nào. Đúng rồi, đặt cốc nước xuống, quay lại ghế sofa ngồi đi…”
 
Giọng nói mềm nhẹ ngọt ngào như có ma lực của cô khiến Mai Hạ Văn nghe lời làm theo cô từng bước một.
 
Cho đến khi cậu ta ngồi lại ghế sofa, nhìn thấy cốc nước thủy tinh mình vừa uống hết đang đặt trên khay trà, Mai Hạ Văn mới cười khổ nói: “Niệm Chi, anh còn nói muốn thay đổi em nữa. Thật ra, là em đang thay đổi anh thì có.”
 
Cố Niệm Chi cười khẽ một tiếng, “Em cũng không lợi hại như vậy đâu. Lớp trưởng vốn rất biết tự kiềm chế mà, em chỉ nhắc nhở anh một chút thôi.”
 
Một tiếng “Lớp trưởng” vang lên đã làm khoảng cách vừa xích gần của hai người lại bị kéo xa ra.
 
Mai Hạ Văn vô cùng chán nản, tự biết mình đã tính sai rồi.
 
Rõ ràng cô bé này còn chưa yêu cậu ta đến mức chết đi sống lại, mà cậu ta đã nhắc đến những yêu cầu kia, đúng là có hơi nhanh quá, nhanh đến mức làm cô ấy sắp sợ hãi bỏ chạy luôn rồi…
 
“Niệm Chi, vừa rồi là anh không đúng. Em là cô gái tốt như vậy mà, đâu có chỗ nào cần phải thay đổi. Hơn nữa nếu thay đổi thật thì cũng không còn là em nữa. Anh thích em như thế này.” Mai Hạ Văn cầm điện thoại, quệt mồ hôi trên trán, “Em xem, yêu xa nói chuyện khó hiểu nhau thật đấy, khi chúng ta cãi nhau, anh có muốn ở trước mặt dỗ dành em cũng không được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.