Chương trước
Chương sau
Ngoại trừ một số thứ cơ bản nhất, những thứ khác cô đều không tìm đọc được.
 
Vậy thì còn có thể làm được gì nữa đây? Cô có thể yên tâm ngồi trồng nấm rồi.
 

 
Buổi tối về nhà, khi ăn cơm tối cùng Triệu Lương Trạch, Cố Niệm Chi hỏi anh ta về những con búp bê kia, “Anh Tiểu Trạch, anh còn nhớ mấy con búp bê hồi bé em thường ôm không rời khỏi tay không?”
 
“Anh nhớ. Sao thế?” Triệu Lương Trạch múc một bát canh cho cô, “Ăn chút canh sườn củ mài đi, có thể giúp em cao hơn đấy.”
 
Cố Niệm Chi không vội ăn canh luôn mà lấy điện thoại di động ra, chỉnh tới phần ảnh của Ôn Thủ Ức, “Anh Tiểu Trạch, anh có thấy chị ta nhìn hơi giống những con búp bê kia của em không? Đều có lông mày mảnh, miệng nhỏ, mắt phượng, còn hơi béo nữa.”
 
Triệu Lương Trạch liếc qua rồi tỏ vẻ xem thường cô: “Lông mày mảnh, miệng nhỏ, mắt phượng, hơi béo, đây chắc là đặc điểm của một phần ba phụ nữ ở vùng Tây Bắc Đế Quốc Hoa Hạ đấy, em đang thu hẹp phạm vi điều tra sao? Chúc mừng em đã thu hẹp được tỉ lệ từ một phần tỷ thành một phần mười triệu nhé.”
 
“Hả? Anh không thấy giống sao?” Hai mắt Cố Niệm Chi trợn tròn, ánh sáng trong con ngươi đen nhánh chuyển động dưới ánh đèn giống như một viên đá Obsidian xinh đẹp, “Không giống thật ạ?”
 
“Không phải không giống, mà là sự tương đồng này rất phổ biến, giống như là cùng một giống người, người da trắng giống người da trắng, người da đen cũng giống người da đen, em hiểu chưa?” Triệu Lương Trạch vỗ vai cô, “Cho nên sự tương đồng này không thể nói lên điều gì cả.”
 
Cố Niệm Chi nhìn kỹ một chút ảnh của Ôn Thủ Ức, cảm giác đúng như Triệu Lương Trạch nói.
 
Cái cảm giác như đã từng quen biết ở văn phòng nhỏ sáng nay bây giờ đã không còn nữa.
 
Cô thở dài, cất điện thoại đi, “Xem ra là do em nghĩ nhiều rồi.”
 
“Không phải em rất ghét cô ta sao? Sao lại liên tưởng cô ta với con búp bê mà em thích chứ?” Triệu Lương Trạch cũng cảm thấy rất thú vị, vừa cầm dao cắt thịt bò bít tết, vừa nói chuyện phiếm với Cố Niệm Chi.
 
“Em rất ghét chị ta, lần đầu tiên gặp mặt chị ta đã chơi khăm em rồi, nên em không thích. Nhưng chị ta là trợ lý của Giáo sư Hà, dù em có thích hay không thì chị ta cũng vẫn ở đó.” Cố Niệm Chi húp một ngụm canh sườn củ mài, sau đó lấy hai miếng củ mài trong đó ra ăn.
 
“Ừ, nếu vậy thì đừng nên nghĩ nhiều quá, đừng nhìn cô ta là được. Em càng căm ghét cô ta nghĩa là càng coi trọng cô ta, tội gì phải tự làm khổ mình thế?” Triệu Lương Trạch cắt nhỏ miếng thịt bò bít tết, đổ nước sốt lên, cầm dĩa xiên từng miếng cho vào miệng, ăn ngon đến híp cả mắt vào.
 
Cố Niệm Chi không muốn ăn, lấy tay chống cằm, bắt đầu nói đến việc nhà tài trợ, “Hôm qua em còn tra được, vậy mà hôm nay lại bị cài quyền truy cập, em không xem được tài liệu cụ thể về nhà tài trợ kia nữa rồi.”
 
Triệu Lương Trạch khựng lại một chút, “Cài quyền truy cập á?”
 
“Vâng, em chắc chắn là vừa cài thêm hôm nay. Vì hôm qua em còn lấy ra được những báo cáo và số liệu kia.” Cố Niệm Chi gật đầu khẳng định.
 
Triệu Lương Trạch nghĩ một chút: “Anh biết rồi. Chắc là bọn họ đã cài đặt một lựa chọn tự khởi động vào danh sách nhà tài trợ này. Khi danh sách này bị người không nằm trong nội bộ danh sách mò ra, nó sẽ tự động được cài thêm quyền truy cập. Đây là một Chương trình mã hóa thông minh rất đơn giản. Vậy thì chỉ có thể nói nhà tài trợ này thật sự có vấn đề.”
 
“Vậy anh đã nói với chú Hoắc chưa ạ?” Cố Niệm Chi nhìn Triệu Lương Trạch mong đợi, “Nếu anh chưa nói thì để em nói cho!”
 
Triệu Lương Trạch nhìn cô, bỗng nhiên bật cười, “Anh chưa nói rõ lắm đâu, anh nghĩ chắc em nói thì thích hợp hơn.” Nói xong anh nháy mắt mấy cái với cô.
 
Cố Niệm Chi vui sướnɠ nhảy dựng lên, “Em đi gọi điện thoại đây!”
 
Cô lao vào phòng của mình, đóng cửa lại rầm một tiếng, lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi số của Hoắc Thiệu Hằng.
 
Triệu Lương Trạch vẫn ngồi ở phòng khách ăn bữa tối, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm cửa phòng Cố Niệm Chi, trên mặt lộ vẻ đăm chiêu.
 

 
Cố Niệm Chi nằm nhoài lên giường của mình, cuối cùng cũng bấm gọi số của Hoắc Thiệu Hằng.
 
“Chú Hoắc ạ?” Cố Niệm Chi trở mình, nằm ngửa ở trên giường, khóe miệng cô vô thức vểnh lên.
 
Hoắc Thiệu Hằng đang họp, nghe âm thanh trong tai nghe biết là Cố Niệm Chi gọi, anh liền nhấn nghe, sau đó lập tức tắt máy luôn, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn: Đang họp.
 
Cố Niệm Chi đọc đi đọc lại tin nhắn kia của Hoắc Thiệu Hằng, đọc như thể mong cho nó nở hoa luôn vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.