Chương trước
Chương sau
Con ngươi của Hoắc Thiệu Hằng sâu thẳm đến mức không thấy đáy. Anh yên lặng một hồi lâu, cuối cùng ngầm đồng ý với cách làm của Triệu Lương Trạch, anh nói: “Nhớ báo cáo lại bất cứ lúc nào.” Nói xong anh liền tắt video, một mình kẹp điếu thuốc đi ra ngoài ban công, thẫn thờ nhìn dãy núi bên ngoài.
 
Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt ở thành phố C vào lúc nửa đêm toàn là một màu đen kịt, chỉ có khói thuốc lá giữa ngón tay anh là lập lòe lúc sáng lúc tắt, cũng giống như tâm tư đang chập chùng bất định của anh vậy.
 

 
Sau khi “Cuộc họp kết hợp dùng bữa trưa” kết thúc, Cố Niệm Chi được Hà Chi Sơ đưa về điện Capitol Hill.
 
Anh ta ngồi ở trong xe chứ không xuống, nghiêng đầu đưa cho cô một cái thẻ tín dụng, “Cầm đi, mấy hôm nữa tôi có việc phải ra ngoài, sẽ không ở đây đâu. Em nhớ viết báo cáo hàng ngày gửi đến mail của tôi, tôi sẽ kiểm tra mỗi ngày.”
 
“Em biết rồi Giáo sư Hà.” Giọng nói của Cố Niệm Chi có vẻ mất tinh thần, cô từ chối không nhận thẻ tín dụng của Hà Chi Sơ, “Giáo sư Hà à, thẻ này em không thể nhận được đâu.”
 
Nhưng Hà Chi Sơ lạnh lùng nói: “Nghiên cứu sinh của tôi đều có, đây là ngân sách của nhà trường.”
 
Cố Niệm Chi đành phải nhận thẻ tín dụng của Hà Chi Sơ, nhét bừa vào trong cái ba lô nhỏ của mình.
 
Cô cúi đầu bước chân nặng nề quay trở lại điện Capitol Hill, đi tìm anh Hoàng trước.
 
Anh Hoàng thấy cô đi đến, vội hỏi: “Em đi đâu vậy? Có ăn cơm trưa nữa không?”
 
“Tất nhiên là có ạ, em sắp chết đói rồi đây.” Cố Niệm Chi nghĩ Hà Chi Sơ vừa đi rồi, chắc là không có ai biết về “Cuộc họp kết hợp dùng bữa trưa” của cô và anh ta đâu.
 
Anh Hoàng đưa cô đến quầy bán thức ăn nhẹ ở Capitol Hill để ăn cơm trưa.
 
Lúc này đang là thời gian ăn trưa, người ở đó rất đông.
 
Cố Niệm Chi chỉ lấy một phần canh, bưng trên tay cùng anh Hoàng tìm một góc để ngồi.
 
Anh Hoàng nhìn trân trân phần canh của cô: “Đây là bữa trưa của em đấy à?! Không phải chứ! Không cần tiết kiệm tiền cho ông anh này đâu! Cơm trưa là dùng thẻ để mua, chúng ta không cần trả tiền mà!”
 
Cố Niệm Chi hơi sửng sốt: “Anh Hoàng có thẻ tín dụng à? Sao em không biết?”
 
Vừa nãy Hà Chi Sơ mới cho cô một cái, mà rõ ràng anh Hoàng đã có thẻ tín dụng từ lâu rồi.
 
“À, trợ giảng Ôn nói thủ tục của em có chút vấn đề, chị ấy còn đang thương lượng với ngân hàng.” Anh Hoàng vội vàng giải thích, “Dùng của anh cũng được, có muốn ra mua thêm chút gì ăn không?”
 
“Thủ tục có vấn đề á?” Cố Niệm Chi càng không hiểu, “Có thể có vấn đề gì chứ ạ?”
 
“Nghe nói là khi đăng ký thẻ tín dụng, khâu xem xét hồ sơ lý lịch có vấn đề. Công ty tín dụng đã tra ra được sự việc về hai vụ kiện của em, mặc dù sau đó không có hậu quả gì nghiêm trọng, nhưng công ty tín dụng yêu cầu người đăng ký phải xuất trình đủ giấy chứng nhận bản công chứng.” Anh Hoàng rất nhiệt tình giải thích giúp cho Ôn Thủ Ức, cũng thận trọng, tỉ mỉ khuyên giải Cố Niệm Chi: “Niệm Chi, chúng ta cũng không nên làm khó các Giáo sư. Nói gì thì nói trợ giảng Ôn cũng là giáo viên của nhà trường, việc gì em cứ phải đối đầu với chị ấy chứ? Anh tin rằng vụ thẻ tín dụng đó cũng không phải do chị ấy cố ý đâu. Thôi nào, em nghe lời ông anh này, mua thêm chút gì ăn đi, cứ dùng thẻ của anh ấy.”
 
Anh Hoàng không đợi Cố Niệm Chi kịp nói gì liền nhét thẻ tín dụng của anh ta vào trong tay cô.
 
Dù sao khoản nợ trong thẻ tín dụng này anh ta cũng không cần trả, nên rất hào phóng.
 
Ngày hôm nay Cố Niệm Chi không cần thẻ này, cô vội vàng từ chối, “Em không cần thật, em đang giảm béo, không muốn ăn nhiều thế đâu.”
 
Cô nói bừa một lý do, không muốn nói tiếp về vấn đề này nữa, liền hỏi về công việc của anh Hoàng, hỏi anh làm việc ở Ủy ban Tự do thông hành Hàng hải thế nào. Cuối cùng cô mới từ từ chuyển chủ đề sang chuyện chiến hạm của Hải quân mới rút khỏi vịnh Aden gần đây.
 
Đúng lúc anh Hoàng đang muốn dùng đủ mọi chủ đề để gợi hứng thú cho Cố Niệm Chi, khi nghe vậy anh ta lập tức ra vẻ thần bí ngồi lại gần cô, nhỏ giọng nói: “Niệm Chi, chuyện này thú vị lắm nhé. Anh nghe nói là nhiều chiến hạm được điều động đi như vậy không chỉ vì nhiệm vụ tấn công hải tặc Somalia đâu, mà quan trọng hơn là muốn bảo vệ một chiếc tàu nghiên cứu.”
 
“Tàu nghiên cứu ư?” Cố Niệm Chi nhíu mày, làm ra vẻ không mấy hứng thú, “Hết Hải quân rồi tới tàu nghiên cứu, sao bọn họ không lên trên trời luôn đi?”
 
“Ha ha, anh cũng cảm thấy kỳ lạ. Tốn bao nhiêu công sức và tiền bạc như vậy, không hiểu là chiếc tàu nghiên cứu này muốn nghiên cứu hạng mục gì nữa.” Anh Hoàng cũng lắc đầu ra vẻ không đồng tình, rồi tập trung ăn bữa trưa của mình.
 
Trong lòng Cố Niệm Chi thoáng suy tư, cũng đã nảy ra một ý.
 
Ăn trưa cùng anh Hoàng xong, cô vội vàng quay trở lại văn phòng nhỏ ở Ủy ban Ngân sách, bắt đầu kiểm tra lại khoản chi cho Hải quân để điều động chiến hạm ra vịnh Aden.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.