“Ừm, anh chỉ cần biết không phải Cố Yên Nhiên là được rồi.” Thượng tướng Quý tháo kính lão xuống, đặt lên bàn làm việc, dụi dụi mắt, “Anh ra ngoài đi, có phải Thiếu tướng Hoắc tới rồi không?”
“Bác Quý, cháu đi dẫn anh ấy vào nhé.” Bạch Duyệt Nhiên cười đi ra ngoài.
…
Hoắc Thiệu Hằng mặc quân phục chính thức, đứng trong phòng khách của Thượng tướng Quý. Trước ngực anh cài khuy áo chỉnh tề, bên eo đeo một chiếc thắt lưng da trâu rất dầy, phía dưới thắt lưng được thắt chặt thành một đường cung. Đôi chân dài miên man được bọc bởi đôi ủng quân đội dài đến đầu gối, càng lộ rõ vóc dáng vai rộng eo thon, chân dài lưng rộng, sừng sững như núi, khí thế vững vàng như Thái Sơn.
Hai tay anh đút trong túi quần, ánh mắt rơi vào bức tranh Mãnh hổ xuống núi với lối vẽ tỉ mỉ chi tiết, giống y như thật được treo trên bức tường phía Nam.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Hoắc Thiệu Hằng quay đầu lại nhìn.
“Hoắc thiếu, bác Quý mời anh qua.” Bạch Duyệt Nhiên gật nhẹ đầu với anh, “Mời anh sang bên này.”
Hoắc Thiệu Hằng quay người bước ra, vừa đi vừa hỏi: “Sao cô lại quay về?”
Trước kia Bạch Duyệt Nhiên công tác ở đây, sau đó mới chuyển đến Quân khu sáu. Nếu cô ấy muốn quay lại thì cũng phải có Hoắc Thiệu Hằng phê duyệt mới được. Đây là kỷ luật.
Bạch Duyệt Nhiên vội vàng giải thích: “Là thế này ạ, ở bên này Thượng tướng Quý có chút chuyện, vừa khéo có liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583065/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.