Chương trước
Chương sau
“Hả? À…” Trần Liệt nghiêng đầu, nằm trên ghế sofa, đưa đầu ngón tay lên đếm: “Mai Hạ Văn, đã dự tính sau nửa năm nữa. Giáo sư Hà, lại gần trong gang tấc… Chậc chậc chậc… Để anh xem người nào đó còn có thể ngồi yên như tượng được nữa không.”
 
“Người nào đó á? Ai vậy ạ?” Cố Niệm Chi hoài nghi hỏi, “Anh Trần, có phải xảy ra chuyện gì mà em không biết không?”
 
“Không, không, nào có…” Trần Liệt cười ha ha không ngừng, đưa cho Cố Niệm Chi lọ sữa chua đặc, “Uống đi, loại em thích uống nhất khi còn bé đấy.”
 
Sữa chua của Tổng Lãnh sự quán Đế Quốc Hoa Hạ tại Boston là do đầu bếp trong nước mang đến tự làm, hương vị rất ngon, là vị mà khi còn bé Cố Niệm Chi rất thích ăn.
 
Cô cắm ống hút vào, xì xụp hút sữa chua, vừa suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào để hỏi Trần Liệt chuyện liên quan tới Hoắc Thiệu Hằng.
 
Vừa nghĩ tới ngày đó, cô gọi video cho Triệu Lương Trạch nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đang cười với một người phụ nữ, trong lòng Cố Niệm Chi giống như bị mèo cào vậy. Cô chỉ hận không thể túm lấy cổ áo Trần Liệt, điên cuồng lắc lắc, ép hỏi anh ta xem người phụ nữ kia là ai thôi…
 
Trần Liệt cũng liếc mắt quan sát đánh giá Cố Niệm Chi. Hai tháng không gặp, cô lại cao thêm một chút nữa rồi, cơ thể cũng ngày càng phổng phao quyến rũ hơn.
 
Cảm giác non nớt trẻ thơ dần dần biến mất, khí chất của phụ nữ ngày càng rõ ràng, thật sự là một cô gái trưởng thành rồi.
 
Trần Liệt cảm thán uống một ngụm Cocacola.
 
Cố Niệm Chi uống sạch chai sữa chua xong, mới ấp úng hỏi: “Anh Trần, gần đây… có phải chú Hoắc… đang hẹn hò không ạ?”
 
“Ơ? Em nghe đâu ra tin đó vậy?” Trần Liệt nheo nheo mắt, tỉnh bơ mở máy quay gắn trên kính mắt của mình lên, quay về phía Cố Niệm Chi.
 
Cố Niệm Chi nghĩ, nếu như cô không lấy ra chút chứng cứ xác thực, đoán chừng Trần Liệt cũng sẽ dỗ dành cô như một đứa trẻ con, giống Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch thôi…
 
Cô thầm đấu tranh kịch liệt trong đầu một phen, sau đó cắn răng nói: “Chú Hoắc đã tham gia tiệc rượu của Đại hội trao giải phụ nữ xuất sắc thế giới, đúng không ạ?”
 
“Đúng vậy.” Trần Liệt thoạt nhớ đến chuyện Thượng tướng Quý của Bộ Quốc phòng ép Hoắc Thiệu Hằng tham dự tiệc rượu, không nhịn được vỗ đùi cười nói: “Ôi chao! Đúng là tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa vạn dặm. Không ngờ đến chuyện Hoắc thiếu bị ép đi tiếp rượu mà em cũng biết, ha ha ha…”
 
Nghe Trần Liệt nói vậy, Cố Niệm Chi kinh ngạc đến nỗi suýt rơi cả cằm xuống đất.
 
Cô như con khỉ con lao đến bên cạnh Trần Liệt, túm lấy cánh tay anh ta rồi ra sức lay: “Cái gì mà tiếp rượu, tiếp rượu thế nào ạ?! Anh Trần, anh nhất định phải nói rõ cho em nghe! Nếu không, anh không xong với em đâu!”
 
“Ơ? Em biết anh ấy đi tiệc rượu, mà không biết là anh ấy bị ép đi sao?” Trần Liệt cười đến chảy nước mắt, sờ sờ cằm, nói một cách thành khẩn: “Là thế này này, không phải Hoắc thiếu đã từng xuất ngoại nhận một nhiệm vụ sao? Ừ, là vụ vệ tinh Nam Đẩu mà em giúp họ giải quyết đó.”
 
Cố Niệm Chi gật đầu, “Chuyện này thì em biết, nhưng nó có liên quan gì đến việc chú Hoắc đi tiệc rượu ạ?”
 
“Liên quan quá đi ấy chứ.” Trần Liệt đứng dậy, lại đi lấy thêm một chai Coca, “Nhiệm vụ lần đó chính là vì Cố Yên Nhiên, nữ đại gia của Barbados mà ra. Hoắc thiếu đi đến tiệc để tiếp rượu cũng là vì cô nàng nữ đại gia này muốn đích thân cảm ơn anh ấy, đồng thời còn đồng ý quyên góp một số tiền lớn để trợ cấp Quỹ từ thiện trợ giúp những người lính đã hy sinh hay xuất ngũ cho Bộ Quốc phòng nữa.”
 
“Cố Yên Nhiên ấy ạ?” Cố Niệm Chi nhíu mày, “Người này là ai thế anh? Sao trước giờ em chưa từng nghe đến?”
 
“Trước kia bọn anh cũng có biết đâu, là một cô nàng lắm tiền nhiều của, hai năm nay mới đột nhiên xuất hiện đấy.” Trần Liệt cười nói, “Người ta họ Cố, em cũng họ Cố, nhưng người ta ấy à, chững chạc phóng khoáng hơn em nhiều.”
 
“Hừ! Người họ Cố đầy ra đấy, anh đừng có chó mèo nào cũng lôi ra so với em.” Cố Niệm Chi khinh thường lườm Trần Liệt một cái, “Chính người phụ nữ này muốn chú Hoắc đến tiệc rượu để gặp mặt hả anh? Nếu chú Hoắc đồng ý đi, cô ta sẽ xuất tiền tài trợ cho quỹ từ thiện của Bộ Quốc phòng ạ?”
 
“Đúng thế!” Trần Liệt xoa đầu Cố Niệm Chi, “Cố Niệm Chi nhà ta thông minh thật, suy một ra ba, nói một cái là hiểu ngay được. Chính là như vậy đấy. Tóm lại chú Hoắc của em uất ức muốn chết, chỉ vì người phụ nữ này có mấy đồng tiền dơ bẩn mà anh ấy bị ép làm cái trò tiếp rượu anh ấy ghét nhất đó.”
 
Nhớ tới nụ cười mỉm từ khuôn mặt nghiêng của Hoắc Thiệu Hằng ngày hôm đó, Cố Niệm Chi lẩm bẩm: “… Thật sự là bị ép sao? Nhưng em thấy chú ấy cười vui thế cơ mà…”
 
Trần Liệt ngạc nhiên: “Sao em thấy được? Mà cười thì đã làm sao nào. Anh ấy đã tới đó rồi, diễn kịch cũng phải diễn tròn vai thôi! Có điều, anh biết anh ấy chỉ lộ mặt một chút rồi về luôn, sau đó đều là Tiểu Trạch thay anh ấy ở đó. Haiz, không phải bây giờ Tiểu Trạch đang ở chỗ em sao? Em hỏi cậu ta là biết ngay mà.”
 
Cố Niệm Chi không dám hỏi Triệu Lương Trạch, sợ những lời mà anh ta nói ra không phải là đáp án mà cô muốn nghe thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.