Tân Hạnh Cao đã sớm nghiên cứu cẩn thận về những quy trình này. Trước kia cô ta tưởng rằng thẻ xanh không phải là vấn đề, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được, nhưng bây giờ là tình thế bắt buộc, cô ta không thể không lập tức đề cập đến việc nhập tịch.
So với ý định muốn để cho Cố Niệm Chi ngồi tù, đối với cô ta mà nói, việc tranh thủ thời gian nhập tịch Mỹ, không để bị pháp luật của Đế quốc Hoa Hạ cai quản nữa mới là điều quan trọng nhất hiện giờ.
Cuối cùng Tân Hạnh Cao không thể tiếp tục giả vờ ngu được nữa, trong lòng quá sốt ruột bèn buột miệng kêu lên trước mặt mọi người trong tòa án.
Cố Niệm Chi là người phản ứng nhanh nhất. Cô lập tức cười nhạo một tiếng, đứng lên nói: “Ô? Không phải bộ não của bạn học Tân đã chịu tổn thương nghiêm trọng không hồi phục được, chỉ số IQ chỉ giống như đứa trẻ ba tuổi à? Vì sao vừa tới thời khắc quan trọng, đầu óc của bạn Tân lại sáng suốt thế? Trước mặt bao người chứng kiến như thế này, Tân Hạnh Cao, cô đừng hòng giả ngu để vu cáo tôi nữa! Luật sư Hà, tôi muốn anh đại diện tôi phản tố Tân Hạnh Cao giả tạo chứng cứ, cản trở sự công chính của Tư pháp. Phản tố Bộ Quốc phòng Mỹ và CIA dùng quyền hành tư lợi cá nhân, hãm hại trẻ vị thành niên vô tội như tôi!”
Hà Chi Sơ không nói gì, ở bên cạnh nghếch đầu lên trừng mắt nhìn Cố Niệm Chi: Sao cô có thể vừa lấy tiền nện vào anh ta, vừa mặt không biến sắc tiếp tục sai bảo anh ta chứ…
Da mặt dày như thế này, thật sự là không ai bằng được.
Hà Chi Sơ vừa cười lạnh, vừa đứng lên, khuôn mặt tuấn tú bao trùm bởi làn sương băng giá. Ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người trong tòa án, ngạo mạn hếch cằm: “Cô ấy nói không sai, tôi đại diện cho đương sự của mình, muốn phản tố Tân Hạnh Cao đã ngụy tạo bằng chứng vu cáo đương sự của tôi, đồng thời tố cáo Bộ Quốc phòng Mỹ và CIA giả tạo chứng cứ, cản trở công tác xác thực của Tư pháp.”
Cố Niệm Chi rất nịnh nọt đứng bên cạnh Hà Chi Sơ, vung cánh tay mảnh khảnh lên, cáo mượn oai hùm: “Các người nghe thấy chưa! Anh ấy là Luật sư Hà đấy! Là Luật sư Hà tiếng tăm lừng lẫy, chưa từng thất bại! Các người có chịu phục không hả!”
Trung tá Peter tức đến nỗi mặt mũi biến dạng, hét lớn một tiếng, “Tôi không phục!”
“Không phục thì thắt cổ mà chết đi!” Cố Niệm Chi khoanh tay quan sát ông ta, vẻ mặt lại ngạo mạn không khác gì Hà Chi Sơ, “Ai cần quan tâm ông có phục hay không làm gì!”
“Wtf!” Trung tá Peter bị vẻ mặt và lời nói của Cố Niệm Chi chọc giận đến nỗi không kiểm soát được bản thân. Ông ta bỗng nhào về phía cô, chỉ muốn kéo cô qua tẩn một trận tơi bời cho hả giận. Tòa án chợt biến thành một mớ hỗn loạn.
Cố Niệm Chi nhẹ nhàng linh hoạt xoay người một cái, đứng sang phía bên kia của Hà Chi Sơ.
Cánh tay của Trung tá Peter còn chưa duỗi đến, đã bị Hà Chi Sơ túm lấy, giữ chặt giữa không trung, “Trung tá Peter bất ngờ tấn công đương sự của tôi trong tòa án, tội thêm một bậc nữa. Tôi sẽ liệt kê tên của Trung tá Peter trong danh sách bị cáo.”
Ngay trong lúc nơi này hỗn loạn như vậy, Trần Liệt âm thầm khởi động camera được giấu trong kính mắt của anh ta, lẳng lặng ghi lại cảnh tượng ở đây, định mang về nước cho Hoắc Thiệu Hằng xem.
Anh ta quay về phía Cố Niệm Chi, cố tình lựa chọn góc độ Cố Niệm Chi và Hà Chi Sơ đứng chung một chỗ.
Người đàn ông cao to tuấn tú, lạnh lùng như băng, nhưng lời nói và cử chỉ lại cực kỳ che chở cho Cố Niệm Chi.
Cô gái xinh đẹp cao gầy, lanh lợi hoạt bát, ỷ vào thế lực của Hà Chi Sơ mà đứng đó không ngừng khiêu khích, dáng vẻ không chút sợ hãi, vừa nhìn là biết rất được cưng chiều.
Trần Liệt vừa nhìn, vừa nghĩ đến vẻ mặt sau khi nhìn thấy những hình ảnh này của Hoắc Thiệu Hằng. Trên khuôn mặt tròn trịa của anh ta đầy vẻ nghiêm túc đứng đắn, nhưng thực ra trong bụng lại cười thầm đến xanh ruột rồi.
“Yên lặng! Yên lặng!” Thẩm phán Judy vội cầm lấy búa gõ mạnh xuống.
Cảnh sát tòa án xông vào tách mọi người ra. Sau đó, quân đội Mỹ và người của CIA trong tòa án nhanh chóng đẩy xe lăn của Tân Hạnh Cao ra ngoài.
Trung tá Peter bị cảnh sát tòa án lôi tách ra khỏi Hà Chi Sơ. Ông ta không cam lòng quay đầu, giơ ngón tay giữa lên với những nhà ngoại giao của Đế Quốc Hoa Hạ, hung tợn nói: “Tân sẽ nhanh chóng trở thành công dân của nước Mỹ chúng tao thôi! Chúng mày sẽ không có tư cách quản cô ấy nữa!”
“Ha ha, là người Mỹ thì ghê gớm lắm sao? Ông tưởng rằng là người Mỹ thì chúng tôi không dám kiện à? Tôi vẫn kiện cô ta đến khuynh gia bại sản, chỉ phút mốt là có thể bắt cô ta ngồi tù nhé!”
Cố Niệm Chi như chỉ sợ thiên hạ không loạn vậy. Cô tránh sau lưng Hà Chi Sơ thò đầu ra, không ngừng kϊƈɦ động Trung tá Peter, cũng chỉ muốn giơ ngón giữa lên với ông ta thôi.
Hà Chi Sơ quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Cố Niệm Chi: “… Em có bản lĩnh quá nhỉ? Khiến người khác ngồi tù trong vài phút thôi à?”
“Là Giáo sư Hà lợi hại ạ!” Cố Niệm Chi không chút khí tiết nào, chắp hai tay lại, đôi mắt to tròn như lấp lánh ánh sao, nịnh nọt Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà có thể khiến cô ta ngồi tù trong vài phút đấy chứ ạ!”
Hôm nay Hà Chi Sơ vốn bị chọc tức điên vì chuyện Cố Niệm Chi muốn trả phí luật sư, nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt nũng nịu, giả vờ ngây thơ của cô, anh ta hoàn toàn không giận nổi nữa. Anh ta đưa tay xoa đầu cô, nói: “Xem như em cũng tự mình biết mình.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]