Chương trước
Chương sau
Anh bước vào phòng tắm, vặn sang bên nước ấm, để những dòng nước ấm áp bao lấy cơ thể mình.
 
Bọt nước làm ướt mái tóc của anh, chảy xuống dọc theo sống lưng dày rộng rồi trượt qua những múi cơ rõ ràng. Căn phòng tắm được tạo thành bởi bốn tấm thủy tinh mờ bỗng chốc đã mịt mù hơi nước.
 
Hai cánh tay anh giơ lên cao, chống ở tường, cúi đầu, dáng người to lớn không nhúc nhích để mặc cho nước nóng xối thẳng vào cơ thể.
 
Vẫn cương cứng…
 
Cuối cùng, anh thở dài một hơi, tắt nước nóng, đổi sang mở chế độ nước lạnh.
 
Nước lạnh ở nơi đóng quân là nước ngầm, lạnh hơn nhiều so với nhiệt độ nước thông thường.
 
Nước lạnh buốt dội khắp toàn thân hai lần mới xem như là tắm xong.
 
Hoắc Thiệu Hằng dùng khăn mặt lau đầu, nửa người dưới được quấn một chiếc khăn tắm lớn, mặt không cảm xúc lấy điện thoại từ trong giỏ tắm ra rồi rời khỏi phòng tắm.
 
Trở lại phòng ngủ, nhìn chiếc giường lớn kia, anh chợt cảm thấy nó thật chướng mắt.
 
Hoắc Thiệu Hằng thay bộ đồ ở nhà, nằm dài trên ghế sofa chợp mắt một hồi, cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa cồng cộc cồng cộc…
 
“Hoắc thiếu? Hoắc thiếu ơi? Anh có trong đó không? Tôi là Trần Liệt đây, Đại Hùng nói anh tìm tôi à?” Giọng nói sang sảng của Trần Liệt vang lên ngoài cửa.
 
Hoắc Thiệu Hằng mở choàng mắt, đứng dậy đi ra phòng ngoài, mở cửa mới biết ngoài trời đã tối rồi.
 
Anh vừa chợp mắt một chút thôi mà, sao trời đã tối rồi?
 
Hoắc Thiệu Hằng nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện ra giờ đã hơn tám giờ tối.
 
Anh đánh một giấc từ ban ngày đến ban đêm cơ à, quả là chất lượng cao thật!
 
Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng hơi nóng nảy, nghiêng người sang cho Trần Liệt vào nhà.
 
“Hoắc thiếu, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?” Trần Liệt mang theo cặp công văn của mình, “Hôm nay tôi vừa làm hai ca phẫu thuật xong, đói sắp điên rồi đây này, gọi nhà ăn ở đây đưa tôi chút gì đó để ăn đi.”
 
Hoắc Thiệu Hằng nhấc máy gọi lính công vụ của mình, “Đi gọi một phần cơm mang tới đây.”
 
Đồ ăn nhanh chóng được đưa tới, Trần Liệt vừa ăn vừa nghe Hoắc Thiệu Hằng nói với mình: “Vụ án của Cố Niệm Chi ở Mỹ, tôi cần cậu thay mặt tôi đi một chuyến.”
 
“Muốn tôi đi ư? Tôi có thể làm được gì chứ?” Trần Liệt vội nuốt thức ăn trong miệng xuống, uống một ngụm nước, đưa mắt liếc ngang Hoắc Thiệu Hằng một cái, “Sao anh không tự đi?”.
 
Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, “Tôi không thể đi được. Bây giờ không phải là thời cơ chín muồi, vẫn chưa thể để người khác phát hiện tôi là người giám hộ của con bé được. Cậu biết mà, nếu bây giờ bị bên đó phát hiện, rất có thể Niệm Chi sẽ không về được nữa.”
 
Trần Liệt đặt đũa xuống, lấy giấy ăn lau miệng, ngước đầu nhìn trần nhà, lầm bầm nói: “Đã sáu năm rồi không có ai đến tìm Cố Niệm Chi, chúng ta cũng không tìm ra được lai lịch của con bé. Anh nghĩ… liệu có phải chúng ta đã nghĩ quá nhiều không? Liệu có khi nào, con bé thực sự chỉ vừa khéo là một đứa bé mồ côi cả bố lẫn mẹ, không còn bất cứ người thân nào trên cõi đời này không?”
 
Đáy mắt Hoắc Thiệu Hằng sâu thăm thẳm, một tay chống đầu, tay còn lại liên tục xoay tròn đồng xu vàng kẹp giữa ngón tay.
 
Anh không nói gì, trước khi tìm được chứng cứ chứng minh lai lịch của Cố Niệm Chi, anh sẽ không dự đoán bất cứ kết luận nào.
 
Mọi chuyện đều có khả năng xảy ra.
 
Anh buộc phải giữ cho lý trí của mình thật tỉnh táo.
 
“Này? Anh có nghe không đấy? Không phải Tiểu Trạch đang ở Mỹ sao? Có cậu ta rồi mà vẫn chưa đủ à?” Trần Liệt thúc tay Hoắc Thiệu Hằng, “Lẽ nào vụ án của Cố Niệm Chi thực sự có vấn đề sao?”
 
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt xuống, lăn đồng xu từ giữa hai ngón tay vào, siết chặt trong lòng bàn tay, “Dựa vào năng lực của Hà Chi Sơ, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì. Nhưng tôi không muốn Niệm Chi tiếp xúc với anh ta quá nhiều”.
 
“Hả? Sao lại thế?” Trần Liệt nhướng cao mày, biểu cảm này khiến khuôn mặt béo tròn của anh ta càng buồn cười hơn, “Hà Chi Sơ là thầy của Cố Niệm Chi, đối xử với con bé tốt thế cơ mà… À, hình như tôi còn nghe Đại Hùng nói, vị Giáo sư này còn rất trẻ mà đã có năng lực vô cùng xuất chúng, địa vị cao hơn người, đã thế lại còn cực kỳ đẹp trai nữa…”
 
Hoắc Thiệu Hằng lạnh lùng liếc anh ta một cái, “Cậu muốn nói gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.