Chương trước
Chương sau
“Giáo sư Hà, cảm ơn thầy đã đến thăm em ạ.” Cố Niệm Chi đứng trước mặt Hà Chi Sơ, cung kính cúi người chín mươi độ với anh ta.
 
Hà Chi Sơ có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ mỉm cười bắt chéo chân, nói: “Ồ? Niệm Chi à, sao em lại khách sáo thế này rồi? Không thầm mắng tôi trong lòng nữa sao?”
 
Cố Niệm Chi mím môi, nở nụ cười nhu thuận, “Em đâu có đâu? Trong lòng Giáo sư Hà, em là một sinh viên ngang bướng vậy sao? Thầy là thầy của em, em tôn trọng thầy còn không kịp đây này, sao dám mắng thầy chứ? Lần này đã gây thêm phiền phức cho thầy, em thực sự rất áy náy.”
 
Hà Chi Sơ nhìn đôi mắt lấp lánh của Cố Niệm Chi rồi cười phì một tiếng, “Em cười giả dối như thế, định lừa ai đây?”
 
Mặc dù nhìn thì ngoan ngoãn lễ độ, nhưng thái độ của cô thực sự lạnh lùng xa cách hơn hai ngày trước rất nhiều
 
“Em thật lòng cảm tạ thầy mà, sao thầy lại nói em lừa thầy chứ?” Cố Niệm Chi không vui, “Em đã lớn thế này rồi, nhưng chưa từng lừa ai đâu.”
 
“Ồ? Vậy tôi có thể có vinh hạnh trở thành người đầu tiên Niệm Chi em lừa, cũng coi như là chuyện không tệ rồi.” Hà Chi Sơ uể oải đứng lên, ánh mắt dừng một chút trên gương mặt hoàn mỹ của Cố Niệm Chi, “Tôi về đây, em ăn cơm ngon nhé. Ngày mai tới trường, chúng ta sẽ bàn bạc chuyện em phải ra tòa lần này.”
 
Được Hoắc Thiệu Hằng giải tỏa tâm trạng cho, Cố Niệm Chi đã không còn chút lo lắng nào nữa. Cô cười rồi khẽ gật đầu, “Giáo sư Hà mà ra tay, nhất định sẽ cho bọn họ biết mặt!”
 
“Em tin tưởng vào tôi đến vậy sao?” Đi mấy bước ra cửa, Hà Chi Sơ đột nhiên quay đầu nhìn cô, “Nếu thua kiện, em sẽ phải ngồi tù đấy.”
 
Cố Niệm Chi giơ một cánh tay lên, nắm chặt thành nắm đấm rồi quơ quơ, “Mấy vụ kiện cáo này mà Giáo sư Hà còn không thắng được, vậy thì Đại học lớn nhất nước Mỹ chọn Giáo sư Hà làm đối tác có lẽ cũng là sai lầm rồi.”
 
“Con bé này, mới bao nhiêu tuổi đầu thôi mà đầu óc lắm trò quá đấy.” Hà Chi Sơ vươn tay ra, xoa đầu Cố Niệm Chi, “Tự em cũng ngẫm lại xem nên biện hộ thế nào đi. Ngày mai đến phòng làm việc của tôi nói.”
 
Cố Niệm Chi cao hứng bừng bừng đáp ứng, tiễn Hà Chi Sơ ra tận cửa nhà trọ.
 
Sau khi Hà Chi Sơ vào thang máy, Cố Niệm Chi đóng cửa lại, đi vào trong phòng bếp.
 
Cô khoanh tay, chân thì đánh nhịp, hằm hừ hai tiếng với Âm Thế Hùng đang bận rộn nấu cháo.
 
Âm Thế Hùng vừa bỏ cháo gạo nếp với nấm tuyết hạt sen vào hầm trong nồi áp suất, đặt giờ hẹn hai mươi phút. Nhân khoảng thời gian này, anh ta lại làm thêm mấy món khai vị.
 
Nghe thấy tiếng hừ khẽ của Cố Niệm Chi, Âm Thế Hùng không hiểu gì, quay đầu lại nhìn cô một cái, “Em lại làm sao thế? Đã có Hoắc thiếu dỗ em rồi mà vẫn còn không vui sao?”
 
“Chú Hoắc biết dỗ người khác bao giờ chứ?” Cố Niệm Chi khịt mũi coi thường, “Anh Đại Hùng, anh không cần phải nói sang chuyện khác. Anh nói đi, anh nói bao nhiêu chuyện của em cho chú Hoắc rồi?”
 
“Tất cả đều nói hết.” Âm Thế Hùng nhún vai, “Em cũng biết mà, tất cả mọi chuyện dù lớn dù nhỏ, anh đều phải báo cáo.”
 
“Anh…!” Chợt nhớ tới việc mình từng thoải mái nói với Âm Thế Hùng chuyện ước định nửa năm của mình với Mai Hạ Văn, Cố Niệm Chi ảo não nhắm mắt lại, ôm đầu lắc lắc, “Vậy chuyện em với Mai Hạ Văn, anh cũng nói rồi sao?”
 
“Đương nhiên là nói rồi.” Âm Thế Hùng bĩu môi với cô, quay người tiếp tục thái đồ ăn, “Anh nói cho em biết, em đã đồng ý với người khác lấy thời gian nửa năm làm ước hẹn, tự mình cũng phải chú ý một chút, đừng trêu chọc quá nhiều hoa đào bên ngoài.”
 
“Em đâu có trêu chọc hoa đào đâu?” Cố Niệm Chi cười lạnh, “Em cũng làm gì có đôi mắt hoa đào như Giáo sư Hà chứ.”
 
“Chậc chậc, em hâm mộ lắm à? Có muốn anh Đại Hùng cho tiền, đưa em đi nước nào đó phẫu thuật chỉnh sửa không, cũng làm một đôi mắt hoa đào về chơi đi?”
 
“Em đâu có muốn. Mắt em đẹp thế này, em không muốn phẫu thuật chỉnh sửa gì cả.” Cố Niệm Chi lại khoanh tay đi lòng vòng trong bếp, tâm trạng có chút bực bội, “Vừa rồi chú Hoắc gọi điện cho em, chú ấy không nhắc gì đến chuyện này.”
 
“Chuyện gì?”
 
“Chuyện em và Mai Hạ Văn ước định nửa năm ấy.”
 
“Chuyện này có gì hay mà nhắc tới chứ?” Âm Thế Hùng cảm thấy Cố Niệm Chi đúng là chuyện bé xé ra to, “Hơn nữa, đây chỉ là chuyện cá nhân của em, Hoắc thiếu chỉ là người giám hộ, sao mà quản được nhiều như vậy? Chỉ cần Mai Hạ Văn không có lỗi với em thì Hoắc thiếu và bọn anh đều vui vẻ đứng nhìn thôi.”
 
“… Vậy sao?” Cố Niệm Chi có chút mờ mịt, không phải là không vui, nhưng cũng không phải là vui. Cô lắc lắc đầu, không nghĩ thêm về chuyện này nữa, “Xong cháo thì gọi em một câu nhé, em đói đến nỗi còn chẳng buồn lên mạng đây này.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.