Anh ta ngồi đợi cả ngày, dù khuyên thế nào, Cố Niệm Chi vẫn không chịu mở cửa.
Sự sốt ruột ngày càng hiện rõ trên khuôn mặt của Hà Chi Sơ.
Nếu không phải vì có Âm Thế Hùng ở đây, thì Hà Chi Sơ đã đột nhập vào trong rồi.
Âm Thế Hùng thấy tình hình không ổn, vội trở về phòng lặng lẽ kết nối điện thoại với Triệu Lương Trạch, nói: “Niệm Chi khóa mình trong phòng một ngày một đêm rồi, làm sao đây? Con bé không chịu ra ngoài.”
Triệu Lương Trạch cười mắng với anh ta: “Cậu có chìa khóa sơ cua mà, trực tiếp mở cửa ra không phải được rồi sao?”
“Không được đâu, Hà Chi Sơ đang ở đây. Cũng khuyên cô bé cả ngày trời rồi, làm sao tôi dám lấy chìa khóa sơ cua ra trước mặt anh ta chứ…” Giọng của Âm Thế Hùng hạ xuống thấp vô cùng.
Triệu Lương Trạch hơi đờ người, ngoảnh đầu nói với Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi đối diện: “Hoắc thiếu, Hà Chi Sơ ở nhà trọ của Niệm Chi không ngừng khuyên bảo cô bé, nhưng Niệm Chi không chịu ra ngoài, Đại Hùng lo lắng lắm.”
Hoắc Thiệu Hằng mím môi, khoanh tay suy nghĩ một lát rồi không nói gì quay người bỏ đi.
Về đến phòng, Hoắc Thiệu Hằng cầm điện thoại lên nhìn một lúc, cuối cùng vẫn ấn máy gọi điện cho Cố Niệm Chi.
Số điện thoại này, anh đã không còn dùng từ rất lâu rồi.
Cố Niệm Chi ôm hai chân ngồi trên bệ cửa sổ, nghe tiếng chuông điện thoại reo.
Vốn dĩ không muốn nghe, nhưng nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583029/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.