Chương trước
Chương sau
“… Vậy à?” Trung tá Peter khẽ nhíu mày, “Nhưng cô ta có xác nhận của bác sĩ. Tân à, cháu nên biết rằng, tòa án dựa vào bằng chứng để xét xử, họ chỉ nhìn xác nhận của bác sĩ để xác định mức độ thương tích thôi.”
 
Hai tay Tân Hạnh Cao nắm chặt vào thành giường, nắm mạnh đến nỗi gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên.
 
“Nói cho tôi biết, phải làm thế nào mới có thể khiến họ Cố kia ngồi tù.” Tân Hạnh Cao không muốn bỏ qua cho Cố Niệm Chi. Cô ta muốn giết một người răn trăm người, cô ta muốn quân đội Mỹ phải thật sự cam đoan, bảo đảm chắc chắn cho sự an toàn của cô ta, “Tôi làm cho các người bao nhiêu việc, các người không thể đối xử với tôi như vậy!”
 
Trung tá Peter lắc đầu, đưa hai tay lên: “Không có ích gì đâu. Cô ta có Hà Chi Sơ nâng đỡ sau lưng, rất khó để kiện cô ta. Tân, có một việc tôi vẫn chưa nói với cháu, chúng tôi vừa hòa giải với Hà Chi Sơ, vì anh ta kiện tôi và phòng của chúng tôi về việc dùng hình phạt trái phép với sinh viên của anh ta. Thực ra chúng tôi chỉ dặn bảo vệ trường còng tay sinh viên của anh ta lại thôi.”
 
Tân Hạnh Cao chợt trợn trừng mắt, “Khó đến vậy sao?”
 
“Đúng thế, khó hơn so với tưởng tượng của cháu nhiều.”
 
“Tôi không tin.” Tân Hạnh Cao nghiến răng nói ra một câu. Cô ta nhắm mắt lại, nằm trên giường bệnh thở dốc, cuối cùng mới nói: “Trung tá Peter, tôi muốn kiểm tra xem như thế nào được định nghĩa là thương nặng.”
 
Trung tá Peter nhìn Tân Hạnh Cao, trên mặt lộ ra vẻ vui sướnɠ, “Tân, cháu thật thông minh.” Vừa nói vừa vẫy tay, “Chú chờ tin tốt của cháu.”
 

 
Mai Hạ Văn ở lại Boston sáu ngày, đến ngày thứ bảy thì lên máy bay về nước.
 
Trong sáu ngày đó, Hà Chi Sơ đặc biệt cho Cố Niệm Chi nghỉ học, phái một tài xế và một vệ sĩ luôn đi cùng họ.
 
Đi tới đâu cũng có người theo sát từng bước, Mai Hạ Văn thấy hơi đau đầu. Thế nhưng, Cố Niệm Chi không để ý tới mà vẫn chơi đùa rất vui vẻ. Cô còn nói với cậu ta, lúc vừa tới Boston, ngày nào cô cũng phải đi học, chỉ biết đi từ giảng đường đến nhà trọ, trước giờ chưa từng tới những nơi này chơi, lần này đều là nhờ vào phúc của cậu.
 
Mai Hạ Văn nghe vậy, cảm thấy Cố Niệm Chi rất đáng thương, cũng không để tâm tới người tài xế và vệ sĩ theo sát không rời kia nữa.
 
Ngày thứ bảy, Cố Niệm Chi vừa đi tiễn Mai Hạ Văn lên máy bay về thì nhận được giấy triệu tập của tòa án.
 
Hóa ra bệnh tình của Tân Hạnh Cao đột nhiên trở nặng, não bị chấn thương nghiêm trọng, đã được các bác sĩ chẩn đoán, trí lực bị tổn hại đến mức không thể hồi phục được.
 
Nói đơn giản là, Tân Hạnh Cao bị cô đánh thành một kẻ ngốc không thể tự lo liệu cho cuộc sống. Trong y học, những điều này được quy vào trường hợp bị thương nặng, do đó tòa án chấp nhận đơn khởi tố của cô ta, triệu tập Cố Niệm Chi ra tòa.
 
Editor: Nguyetmai
 
Cố Niệm Chi cẩn thận xem tờ giấy triệu tập mấy lần liền, hỏi người đưa thư mang giấy triệu tập đến: “Cô ta tố cáo tôi đánh cô ta thành kẻ ngốc không thể tự lo liệu cho cuộc sống ư?”
 
Người đưa thư nghiêm túc gật đầu, “Trên giấy triệu tập đều có ghi đấy.”
 
“Ha ha.” Cố Niệm Chi ký tên lên biên nhận của người đưa thư, “Kẻ ngốc vẫn biết tố cáo à, ha ha, vậy cũng không ngốc đến nỗi nào nhỉ?”
 
Đi cùng với người đưa thư là một người của quân đội Mỹ, cố ý đến để chứng kiến Cố Niệm Chi ký tên.
 
Nghe Cố Niệm Chi nói vậy, anh ta đỏ mặt vội lấp ɭϊếʍ: “Là tố cáo trước khi bị ngốc. Vì lúc trước thương tích không được coi là trọng thương, nên tòa án không chấp nhận. Bây giờ bệnh tình nghiêm trọng rồi…”
 
“Ồ…” Cố Niệm Chi ý vị sâu xa kéo dài giọng, “Vậy ra trước lúc bị ngốc thì bạn học Tân đã biết mình sẽ bị ngốc, nên gửi đơn tố cáo đến tòa án trước sao?”
 
Người kia phát hiện bản thân càng nói càng dại, chỉ đành ngậm miệng im bặt, không nói với Cố Niệm Chi câu nào nữa.
 
Cố Niệm Chi cũng chẳng muốn nói thêm lời nào với anh ta.
 
Rõ ràng là Tân Hạnh Cao không muốn bỏ qua cho cô. Nếu bây giờ cô vạch trần sơ hở của chúng ra, chưa biết chừng chúng sẽ lập tức đi điều tra rồi bổ khuyết vào mấy điểm thiếu sót ấy chứ. Đến lúc đó, người thiệt thòi chẳng phải là cô sao?
 
Nói thật, Cố Niệm Chi cũng là người học luật, hơn nữa còn là sinh viên có thành tích vô cùng xuất sắc. Tuy điều khoản luật pháp cụ thể giữa hai nước Đế Quốc Hoa Hạ và Hoa Kỳ không giống nhau, nhưng pháp lý lại giống nhau.
 
Cô cũng làm case cùng Hà Chi Sơ hơn một tháng rồi, nên hiểu rất rõ hệ thống pháp luật Hoa Kỳ.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.