Đúng lúc Cố Niệm Chi đang không muốn ở nhà một mình rồi suy nghĩ linh tinh, hơn nữa tâm trạng của cô đang cực kỳ hậm hực, cô cần một cơ hội để trút hết uất ức tích tụ trong lòng ra.
“Bóng mềm á? Chính là bóng chày đúng không ạ? Vâng, em biết chơi. Anh chờ chút nhé, em sẽ tới ngay. Nói cho em địa chỉ đi.” Cố Niệm Chi cầm di động đứng dậy, bắt đầu lục tung đồ để tìm quần áo, mũ và gậy bóng chày.
“Ngay ở phía Tây sân bóng chày đó.” Triệu Toàn rất vui, “Em mau tới đi, hôm nay có rất nhiều người đến xem trận đấu đấy.”
Nhờ theo chân lính đặc chủng trong quân đội mà Cố Niệm Chi luyện tập được kỹ năng đánh bóng chày. Kỹ thuật của cô coi như đủ tiêu chuẩn, nhưng bình thường cô không có nhiều cơ hội được chơi, hy vọng hôm nay cô không kéo chân mọi người xuống.
Cố Niệm Chi thay quần áo, nói với Âm Thế Hùng: “Anh Đại Hùng ơi, em ra ngoài chơi một tí nhé.”
Thấy cô thay quần áo bóng chày, trong tay cầm theo một cây gậy bóng chày dài, Âm Thế Hùng cười nói: “Đi đánh bóng chày à?”
“Vâng, hôm nay đấu với đội Ấn Độ, em đi giãn gân cốt đây.” Cố Niệm Chi quơ quơ chiếc gậy bóng chày, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đấu với đội Ấn Độ?” Âm Thế Hùng nhếch miệng cười, “Hay đấy, anh đi cổ vũ cho em nhé!”
“Vậy chúng ta cùng đi.” Cố Niệm Chi vác gậy bóng chày lên vai, mở cửa đi ra ngoài.
Âm Thế Hùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/582999/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.