Triệu Lương Trạch là người luôn biết nhìn mặt nói chuyện nên vội vàng lại gần châm lửa cho anh.
Hoắc Thiệu Hằng hút một hơi thật sâu rồi hờ hững nói, “Sau khi về nước, cháu đến chỗ chú chọn thêm mấy cái đi.”
“Thật chứ ạ?! Chú hứa rồi đấy nhé! Không được lừa cháu đâu đấy!” Cố Niệm Chi ngẩng phắt đầu lên, trên mặt là nụ cười tươi tắn rực rỡ, sáng chói cả ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng. Anh lại cụp mắt hút một hơi thuốc nữa.
“Ừm.” Anh phun ra một vòng khói thuốc, khiến cho hình ảnh trên video trở nên mơ hồ.
“Ôi, tuyệt quá! Chú Hoắc ơi, cháu phải đi học đây ạ. Ngày mai cháu lại liên lạc với chú nhé!” Cố Niệm Chi vô cùng thỏa mãn, vẫy tay trước camera rồi cực kỳ cao hứng, vui vẻ quay người rời đi.
Đợi tới khi cô đi ra hẳn khỏi phòng của Âm Thế Hùng rồi, Hoắc Thiệu Hằng mới gật đầu với Triệu Lương Trạch, “Xóa sạch video vừa rồi với Niệm Chi đi.”
“Vâng.” Triệu Lương Trạch hiểu rõ quy củ, anh ta trở lại trước máy tính của mình, bắt đầu xóa sạch toàn bộ video trong hệ thống và trên mạng.
Lúc này Âm Thế Hùng đã cầm bốn cái áo thun màu đen đi tới, nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu, giờ tôi đi tiêu hủy mấy cái này nhé?”
Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, nhìn Âm Thế Hùng cầm bốn cái áo thun kia đi tới trước cái thùng rác inox trong phòng, bật bật lửa lên rồi đốt ngay trước camera, sau đó ném vào trong thùng rác, đóng nắp lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/582970/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.