Triệu Lương Trạch cười với anh ta, “Không sao, chúng tôi không sao cả? Cậu coi thường chúng tôi quá đấy.”
Hai người nói với nhau vài câu, Triệu Lương Trạch lại hỏi thăm tình hình của Cố Niệm Chi.
“Đại Hùng, Niệm Chi thế nào? Đã quen chưa? Không phải nói là ra nước ngoài làm thực tập sinh sao? Sao lại tới học ở Viện đại học Harvard vậy?”
“Chuyện này à, tôi cũng không rõ lắm, để tôi gọi Niệm Chi hỏi xem.” Âm Thế Hùng ghé sát đầu nhìn, “Hoắc thiếu có ở đó không? Muốn nói chuyện với Niệm Chi không?”
Triệu Lương Trạch quay đầu hỏi Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng lặng im, nhìn đồng hồ, “Bây giờ ở bên Mỹ là mấy giờ?”
“Có lẽ là một giờ trưa?” Triệu Lương Trạch tra múi giờ.
“Không cần đâu, để Niệm Chi ngủ đi.” Hoắc Thiệu Hằng lạnh lùng nói, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Lúc ấy Âm Thế Hùng đã chạy đi gọi Cố Niệm Chi rồi.
“Niệm Chi! Niệm Chi! Hoắc thiếu! Hoắc thiếu gọi video tới kìa!”
Cố Niệm Chi vừa định chợp mắt, nghe thấy Âm Thế Hùng nói Hoắc Thiệu Hằng gọi video tới, tỉnh ngủ hẳn, bật phắt dậy, chỉ mặc một chiếc áo phông đen dài chạy đi.
Chiếc áo phông đen cô đang mặc dài đến bắp đùi rộng thùng thình, để lộ ra đôi chân dài thon thả trắng nõn nà.
Mặt Cố Niệm Chi đầy vẻ vui sướnɠ. Trên khuôn mặt nhỏ xinh xắn là đôi mắt đen lay láy cười cong cong như hai vầng trăng lưỡi liềm.
Cô vui vẻ chạy đến phòng của Âm Thế Hùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/582967/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.