Chương trước
Chương sau
Bọn họ không thể chần chừ thêm, vết thương bị súng bắn không thể đến cơ sở y tế ở đây chữa trị được, vì nếu đi, bác sĩ sẽ có nghĩa vụ phải báo lại với cảnh sát.
 
Tuy Đại sứ quán của Đế Quốc Hoa Hạ ở Áo sẽ có bác sĩ có thể thực hiện các phẫu thuật dạng này, nhưng theo quy định và kỷ luật của Cục tác chiến đặc biệt thì một khi ra nước ngoài, họ không còn là công dân của của Đế Quốc Hoa Hạ nữa. Họ nhất định phải cắt đứt mọi mối liên hệ với Đế Quốc Hoa Hạ, nên đương nhiên họ không thể tới Đại sứ quán của Đế Quốc Hoa Hạ được.
 
Những lúc như này, họ chỉ có thể tự mình phẫu thuật thôi.
 
Triệu Lương Trạch cẩn thận gây tê chân của họ.
 
Hoắc Thiệu Hằng mím chặt môi, khuôn mặt không chút biểu cảm đeo găng tay y tế, cầm dao phẫu thuật, bình tĩnh xử lý vết thương của đồng đội thứ nhất. Anh cắt bỏ phần mưng mủ của vết thương, ánh sáng lóe lên trên lưỡi dao, cắt lách vào trong. Vỏ viên đạn lộ ra, anh lại men theo vị trí của viên đạn xoáy một vòng nữa, cẩn thận đẩy lên, viên đạn liền bật ra ngoài.
 
Triệu Lương Trạch vội vàng đặt miếng gạc đã thấm cồn lên, băng kín vết thương, không để máu bị chảy ra ngoài một chút nào.
 
“Đến lượt cậu.” Hoắc Thiệu Hằng ngoắc tay với đồng đội còn lại.
 
Đã có kinh nghiệm phẫu thuật thuận lợi của ca đầu tiên, ca thứ hai cũng nhanh chóng thực hiện xong.
 
Cả quá trình còn chưa đến năm phút, đầu đạn và mảnh đạn đã được lấy hết ra.
 
Triệu Lương Trạch cũng phối hợp băng bó hết sức thuần thục.
 
Xử lý vết thương tại nơi hoang vu, đối với họ đều là các bài huấn luyện, là một trong những công việc thường ngày.
 
Xong xuôi hết mọi việc cũng chưa đến mười lăm phút, nhưng Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy họ đã nán lại đây quá lâu rồi.
 
“Mau rời khỏi đây thôi.” Anh đứng dậy, khoác trên tay ba lô của hai đồng đội tổ A, cùng Triệu Lương Trạch mỗi người dìu một đồng đội, đi về phía khác.
 
Toàn bộ đường đi trong khu rừng này, họ đều đã nghiên cứu kĩ lưỡng rồi.
 
May thay khu rừng này khá lớn, cành lá rậm rạp, che kín xung quanh, tín hiệu điện tử không được tốt, nên họ mới tránh được sự theo dõi của kẻ thù, suôn sẻ rời khỏi khu rừng, trở lại nơi đang đỗ chiếc SUV phía bìa rừng.
 
Hai đồng đội vào trong xe, tinh thần được thả lỏng, chỉ lát sau đã thấy ngáy khò khò.
 
Triệu Lương Trạch nhanh chóng khởi động xe, phóng thẳng tới điểm dừng chân của bọn họ.
 
Hoắc Thiệu Hằng đặt khuỷu tay trên cửa xe, mu bàn tay chống cằm, ánh mắt sâu lắng trầm mặc, nhìn khung cảnh lao vút qua bên ngoài, trong đầu không ngừng suy nghĩ: Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
 
Các nhiệm vụ ở Cộng hòa Séc đều thực hiện rất dễ dàng, nhưng ở Áo lại vô cùng khó khăn, giống như bọn họ đã bị người khác nhìn thấu tất cả vậy. Mỗi lần, bọn chúng đều hành động trước một bước khiến họ rơi vào tình thế nguy hiểm.
 
Bốn người trở về khách sạn mà Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch đang ở, nhưng không lên phòng.
 
Một mình Triệu Lương Trạch lên để thu dọn hành lý, thanh toán và rời đi.
 
Bây giờ họ cần phải tìm ngay một nơi ở mới.
 
Bốn người lái xe quanh thủ đô Vienne của nước Áo, cuối cùng tiến vào Resort Steigenberger, khách sạn cao cấp nhất của nơi này.
 
Đương nhiên họ sẽ phải cải trang lại một lần nữa.
 
Vết ngụy trang trên mặt được lau sạch sẽ, bộ rằn ri trên người cũng được thay ra rồi.
 
Hoắc Thiệu Hằng mặc một chiếc áo vest thường ngày màu xanh đen rất vừa người, cúc áo để buông, lộ ra chiếc áo phông cotton Ai Cập màu xanh nhạt, kết hợp với quần thường rộng rãi. Thế nhưng, khi mặc trên người anh lại toát ra khí chất như đang mặc vest lễ phục vậy.
 
Đẩy cửa xe bước xuống, tuy Hoắc Thiệu Hằng đeo kính đen nhưng vẫn có thể thấy được những đường nét khôi ngô cực phẩm trên khuôn mặt điềm tĩnh của anh.
 
Một tay anh đút túi quần, một tay buông xuống bên người, tay áo được xắn lên để lộ ra chiếc đồng hồ Hybris Mechanica của Jaeger Le Coultre. Kết cấu phức tạp nhưng hết sức thanh lịch của mặt đồng hồ khiến cho chiếc đồng hồ cơ minute repeater siêu mỏng này trở nên cực kỳ phù hợp với khí chất vừa cao ngạo vừa bí ẩn của Hoắc Thiệu Hằng, tưởng chừng như được làm riêng cho anh vậy.
 
Anh vừa bước vào cửa khách sạn, nhân viên khách sạn đều đổ dồn sự chú ý vào chiếc đồng hồ, ánh mắt sáng hẳn lên.
 
Có thể thoải mái đeo một chiếc đồng hồ có giá mười triệu đô trên cổ tay như vậy, thân thế của người này, hẳn cũng chẳng kém gì các vương tử châu Âu.
 
Hoắc Thiệu Hằng rút thẻ đen của mình ra, Triệu Lương Trạch lập tức tiến lên làm người phiên dịch, đặt hai căn phòng sang trọng xa hoa bằng tiếng Đức.
 
Phong thái của họ khiến cả khách sạn kinh ngạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.