Nghe xong báo cáo, Hoắc Thiệu Hằng cũng không có động tác gì. Anh chỉ ừ một tiếng, ra hiệu cho tất cả vẫn tiến hành theo kế hoạch đã định.
Đã phí mất hai tuần lễ ở đây, cũng đến thời điểm hành động rồi.
Triệu Lương Trạch ở trong khách sạn điều phối.
Nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng cho phép, anh ta lập tức thông qua hệ thống định vị vệ tinh Nam Đẩu trực tiếp phát lệnh cho ba tổ.
“Mọi người vào vị trí, năm phút sau bắt đầu hành động.”
Đối với tổ bắn tỉa, năm phút có thể xem là thời gian ngắm chuẩn ngắn nhất.
Vì tình huống của bọn họ khá đặc thù, nên trước khi tiến hành, họ đã phải nghiên cứu địa hình, chuẩn bị rất lâu. Hiện giờ tất cả đã sẵn sàng, thời gian năm phút để ngắm bắn chuẩn là hoàn toàn đủ.
“Rõ. Không vấn đề gì.” Ba tổ đều trả lời chắc nịch.
Triệu Lương Trạch truyền đạt lại cho Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng không lên tiếng, khom lưng ném một nắm vụn bánh mì ra.
Một đám bồ câu phần phật bay từ quảng trường lên.
Trên bầu trời vang lừng tiếng chim bồ câu hót thánh thót.
Ngẩng đầu nhìn lên, từng đám mây trắng lững lờ trôi trên bầu trời xanh thẳm, đủ loại bồ câu giương cánh bay cao, đẹp không khác gì thiên nga trắng.
Ngay khi tiếng hót của chim bồ câu vang lên, một chấm đỏ lặng lẽ khóa ở vị trí trán của Mike đang ngồi ở một chỗ khác trên quảng trường.
Độ cảnh giác của Mike rất cao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/582945/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.