Chương 88: Giấu đầu hở đuôi
“Sẽ chờ cháu thật ạ?” Cố Niệm Chi nín khóc, thút thít, cúi gằm xuống hỏi.
“Ừm.”
“Vâng, cháu sẽ nhanh thôi! Chờ cháu một phút!” Cố Niệm Chi để điện thoại xuống, lao vào phòng tắm như viên pháo nhỏ, mở nước ấm rửa mặt qua loa, lấy khăn mặt vừa lau mặt vừa chạy về.
“Chú Hoắc! Chú vẫn còn ở đó chứ?” Cố Niệm Chi vội vàng cầm điện thoại lên.
“Còn.” Hoắc Thiệu Hằng lại lật một tờ báo cáo quốc phòng: “Nói đi.”
Cố Niệm Chi bị dọa sợ bởi mấy lời trước đó của Hoắc Thiệu Hằng, không còn dám hỏi chuyện quá riêng tư nữa, nghĩ một lúc lâu mới hỏi: “Chú Hoắc, khi nào chú mới về?”
Đã lâu rồi Cố Niệm Chi chưa gặp được anh. Cô nhận ra hình như mình rất nhớ anh.
Hoắc Thiệu Hằng vẫn không rời mắt khỏi báo cáo, thuận miệng nói: “Xong việc thì về.”
Cố Niệm Chi há hốc miệng, nhưng không hỏi lại được nữa.
Nếu đã là công việc, việc của chú Hoắc, không phải chuyện có thể nói bừa với người khác, tất cả đều có mức độ bảo mật.
Cố Niệm Chi hơi ủ rũ.
Cô xoay người trên mặt đất, nằm trên tấm thảm lông cừu mềm mại màu trắng, nhìn trần nhà màu trắng trên đỉnh đầu, dè dặt hỏi: “Vậy có về trong vòng hai tuần không ạ?”
Cô chỉ được nghỉ hai tuần thôi.
Nếu chú Hoắc có thể về trong hai tuần thì tốt quá rồi.
Hoắc Thiệu Hằng thảnh thơi dựa vào ghế sofa, người anh cao lớn cường tráng, chiếm hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/582925/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.