“Lần này là vì Niệm Chi á! Không phải chứ? Nếu đúng là vì cô ấy thì tại sao không bắt cô ấy làm con tin luôn?” Triệu Lương Trạch nửa tin nửa ngờ, nhưng vì số vũ khí hạng nặng kia không thể nào mua được trong nước, nên anh ta cũng không dám dễ dàng kết luận.
“Đám cướp này chỉ là quân tốt, chắc chắn người đứng sau không rõ thân phận của cô ấy, nên chỉ đang thăm dò thôi.” Hoắc Thiệu Hằng nhàn nhạt nói, “Còn tại sao không bắt cô ấy làm con tin, theo tôi thấy thì họ cũng rất sợ sẽ bị lộ không muốn chúng ta điều tra rồi triệt tận gốc, nên không dám ra tay trực tiếp như lần trước.”
Phạm Kiến và Triệu Lương Trạch đồng thời im lặng.
Nếu như vậy thì họ không thể xuống xe được…
…
Đèn xe trên con đường nhỏ ven hồ ngày càng xa dần, rồi nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Ven hồ nước rơi vào cảnh tối đen như mực.
Trời vẫn đang mưa, cơn mưa bụi giăng kín khắp nơi.
Cố Niệm Chi thấy chiếc xe quân đội trước mặt đột nhiên tăng tốc, càng ngày càng chạy nhanh hơn, cô có chạy thế nào thì cũng không thể theo kịp nổi.
Bước chân cô dần chậm lại.
Cô cúi người chống tay vào đầu gối, thở hổn hển, cảm thấy sống mũi mình cay cay, ánh mắt xon xót, còn có giọt nước nào đó chảy từ trên mặt xuống, có thể là mưa, có thể là mồ hôi, mà cũng có thể là nước mắt.
“Niệm Chi, em sao vậy? Sao lại phải đuổi theo chiếc xe kia?” Mai Hạ Văn cũng dừng lại theo, khẽ đỡ vai Cố Niệm Chi để cô đứng dậy.
Cố Niệm Chi nhìn con đường đen kịt trước mắt, chiếc xe Hummer quân đội kia đã biến mất dạng rồi, thậm chí giống như nó chưa hề xuất hiện, giống như mọi chuyện chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
“Không có gì, em chỉ muốn xem lính bắn tỉa lợi hại như vậy trông thế nào.” Cố Niệm Chi bình tĩnh nén nỗi lòng khó nói của mình, hơi giật khóe miệng rồi xoay người quay về với Mai Hạ Văn.
Trước khi trở lại nhà tranh, cô còn quay đầu lại thoáng nhìn bờ hồ.
Dưới làn mưa đêm, mặt hồ rộng mênh mông, Minh Nguyệt Các phía xa nhìn giống hệt một căn nhà gỗ trong truyện cổ tích.
Nhưng mặt hồ rộng như vậy mà chú Hoắc vẫn có thể dùng súng bắn tỉa hạng nặng để bắn chết kẻ địch từ cự ly hơn 2 kilomet!
Trong lòng Cố Niệm Chi lại dấy lên niềm tự hào xen lẫn kiêu ngạo.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Mai Hạ Văn rồi hỏi: “Chẳng lẽ anh không muốn nhìn xem lính bắn tỉa lợi hại như vậy trông thế nào à?”
“Không ngờ là em có tình cảm gắn bó với những người anh hùng đấy như thế.” Mai Hạ Văn trêu đùa, “Hay là anh cũng đi học bắn súng nhé?”
“Ha ha, nếu có cơ hội thì đi học thử đi.” Cố Niệm Chi vui vẻ huơ huơ nắm đấm, mái tóc dài bị thấm nước mưa của cô rủ xuống sau lưng như rong biển, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn khoảng chừng bằng một bàn tay như thể đang phát sáng dưới màn đêm.
Mai Hạ Văn nhìn sang chỗ khác, “Chúng ta quay lại trường đi.”
“Vâng.”
Mai Hạ Văn kéo tay cô, hai người cùng nhau quay lại nhà tranh, sau khi kiểm tra lại quân số xong thì các sinh viên cùng nhau vào Thanh Phong Uyển lấy đồ, chuẩn bị lên xe quay về trường.
…
Cuối cùng cũng không thấy bóng dáng cô gái chạy theo xe đâu nữa.
Hoắc Thiệu Hằng dời tầm mắt khỏi kính chiếu hậu, suốt chặng đường từ khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong đến quân khu, anh không hề nói thêm câu nào nữa.
Sau khi trở lại quân khu, anh nhắc nhở Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng, “Nhớ báo cáo chuyện của Lưu Cường Nguyên với cấp trên của ông ta. Với cả điều tra số liệu hải quan của thành phố C, xem số liệu nhập khẩu thùng đựng hàng cỡ lớn trong một năm gần đây. Mỗi người trong các cậu đều có cương vị riêng, không được chậm trễ.”
Chỗ súng ống đạn dược nước ngoài kia hẳn là đã được mua từ chợ đen, nguyên nhân mà chỗ vũ khí hạng nặng như vậy đột nhiên xuất hiện trong tay bọn tội phạm thành phố C chắc chắn không hề đơn giản.
“Rõ, thưa thủ trưởng.”
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng đồng loạt đứng nghiêm, giơ tay chào và hô to.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, xoay người nói với Phạm Kiến, “Tôi muốn đến thủ đô một chuyến, cậu đi thu xếp luôn đi, xuất phát luôn trong đêm nay.”
Phạm Kiến lập tức đứng nghiêm: “Vâng, thưa thủ trưởng!” Sau đó, anh ta vội vàng đến ban ngành liên quan để chuẩn bị chuyên cơ, còn Hoắc Thiệu Hằng thì quay về chỗ ở của mình, chuẩn bị hành lý đơn giản.
Phạm Kiến và Hoắc Thiệu Hằng rời đi xong, Âm Thế Hùng buồn bực hỏi Triệu Lương Trạch: “Đang yên đang lành sao lại muốn đến thủ đô?”
Triệu Lương Trạch lắc đầu, lườm Âm Thế Hùng: “Việc của thủ trưởng cần phải báo cáo với cậu tất tần tật à?”
“Không phải là cần báo cáo, mà chúng ta là thư ký riêng của anh ấy, cũng không thể không biết gì về việc mà cấp trên đang làm chứ?” Âm Thế Hùng bất mãn nhìn lại Triệu Lương Trạch, “Còn nữa, anh nói nãy Niệm Chi đuổi theo xe của các anh hả?”
“Ừ.” Triệu Lương Trạch mở máy tính của mình ra, vừa thêm vào bản ghi chép mới, vừa tra tìm các số liệu nhập khẩu các thùng đựng hàng cỡ lớn trong vòng một năm qua.
Vì đám tội phạm kia dùngvũ khí hạng nặng được sản xuất ở nước ngoài, muốn đem mấy thứ này vào trong nước thì chỉ có thể buôn lậu qua hải quan giấu trong các thùng hàng, nếu không tuyệt đối không thể nhập cảnh được.
Âm Thế Hùng ngồi vào ghế sofa trước mặt anh ta, mở máy tính bảng của mình, cũng bắt đầu nhắn tin cho cấp trên của vị Cục phó Lưu kia, lại hỏi: “… Vậy mọi người có xuống xe không?”
“Không xuống, Hoắc thiếu không cho.” Triệu Lương Trạch rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn thoáng xung quanh rồi ngoắc tay với Âm Thế Hùng.
Âm Thế Hùng ghé sát vào anh ta, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Nể tình bạn của chúng ta nên tôi nhắc anh một tiếng, nếu như Niệm Chi hỏi gì về chuyện hôm nay thì anh cố mà nghĩ cách giải thích sao cho tử tế… Nhớ đừng có bán rẻ anh em đấy.”
“Nhất định không!” Âm Thế Hùng vừa đồng ý câu trước, câu sau lại buột miệng kể khổ: “Hoắc thiếu không gặp Niệm Chi hơn hai tháng rồi, anh có biết là mỗi lần viện cớ hộ Hoắc thiếu là tôi vất vả ngần nào không? Niệm Chi càng lúc càng mồm mép tép nhảy, tôi sắp không nói lại được cô ấy rồi.”
Triệu Lương Trạch làm mặt quỷ: “Chuyện khua môi múa mép mà có thể làm khó anh Đại Hùng của chúng ta ư? Tôi thương anh quá cơ… Ha ha ha …”
Âm Thế Hùng bị Triệu Lương Trạch trêu đến mức không ngẩng đầu lên nổi, anh ta đóng sập ốp máy tính bảng lại rồi rời khỏi văn phòng của Triệu Lương Trạch, quay về phòng làm việc của mình.
***
Nửa đêm Chủ nhật, hai mươi sinh viên không bị đám tội phạm đánh thuốc mê của lớp một năm tư khoaLuật Đại học C mới thuận lợi quay lại sân trường dưới sự hộ tống của cảnh sát.
Lớp họ có bốn người đã bất hạnh bị đánh thuốc mê cùng các bạn sinh viên lớp hai, trước mắt vẫn còn đang truyền nước trong bệnh viện, chưa tỉnh lại.
Nào ngờ là vừa về đến trường thì các đơn vị truyền thông của cả thành phố C đã chờ chực họ, điên cuồng vây mọi người lại để quay phim và phỏng vấn.
Có rất nhiều người đã biết tin về việc khu nghỉ dưỡng trên núi Độc Phong bị tội phạm giết người tấn công, nhưng cảnh sát đã tạm thời phong tỏa tin tức, chỉ nói là vụ án đang trong quá trình xử lý.
Phóng viên không nhận được tin tức trực tiếp nào lập tức chuyển ánh mắt sang các sinh viên lớp một vừa thoát khỏi nguy hiểm, mới được đưa về trường.
Xe buýt đưa đón nhóm sinh viên thoáng chốc đã bị đám phóng viên bao vây.
Mấy đơn vị truyền thông cầm camera đuổi theo nhóm người của Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn.
“Xin hỏi các bạn sinh viên, các bạn có thấy được đám cướp ấy không?”
“Bạn sinh viên, nghe nói đám tội phạm này có vũ khí hạng nặng, chuyện này là thật à?”
“Các bạn có video nào không? Tại sao chỗ đó lại bị ngắt mạng và cắt điện, ai đó đang che giấu chân tướng hả? Là do cảnh sát hay quân đội làm vậy?”
Cố Niệm Chi vốn không định để ý đến mấy nhà truyền thông không mời mà tới này, nhưng nghe đến đây thì cô không thể nhịn nổi nữa.
Cô quay người lại đối mặt với phóng viên nam đang chĩa bút ghi âm về phía mình, bình tĩnh hỏi: “Anh đến từ công ty truyền thông nào vậy?”
“Tôi đến từ công ty truyền thông OOXX, cảm ơn vì đã chấp nhận trả lời phỏng vấn của tôi!” Anh chàng phóng viên kia mừng chết được, “Cô có nội tình nào cần tiết lộ à?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]