Âu Dương Duệ im lặng không nói,chỉ nhìn mặt nghiêng của thiếu niên đang mỉm cười,thật lâu sau mới đứng dậy mở miệng “Trễ rồi, chúng ta về thôi.”
Từ bãi cát trở về khách sạn, hai người đều trầm mặc. Cảm giác mọi người trên đường đều đang nhìn bọn họ,Tề Ninh nhéo nhéo lòng bàn tay, có chút bối rối không biết ra sao. Chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, cậu sẽ lẳng lặng đi bên cạnh một người khác, không có tuyệt vọng, không có bất đắc dĩ,không có thống khổ, chỉ tràn đầy loại tình cảm không biết tên cùng vô hạn khát khao đối với tương lai.
Nếu Âu Dương Duệ chính là người mà vận mệnh ban cho cậu, vậy, cậu hoàn toàn biết ơn vận mệnh đã an bài.
Thời điểm chia tay, Tề Ninh không dám nhìn mặt Âu Dương Duệ,quét thẻ xong trực tiếp vào phòng,ngay cả bản thân Tề Ninh cũng không biết vì cái gì mình lại vô dụng như vậy. Một khi Âu Dương Duệ đứng trước mặt, cậu lập tức trở thành một đứa bé không hiểu chuyện, mỗi một ánh mắt cử chỉ của đối phương đều có thể chi phối chính mình.
Sự thật làm cho người ta không khỏi uể oải.
Bởi vì cơn mưa bất chợt,kế hoạch cắm trại bên bờ cát bị hủy bỏ, Tề Hạ thương tâm thật lâu,lại nhìn cơn mưa phi thường ngoan cố bên ngoài, đành nhận mệnh. Tề Ninh sủng nịnh ôm cô vào ngực,an ủi nói “Đêm mai hẳn sẽ không mưa.”
Tề Hạ nhu thuận gật đầu, chôn vào lòng anh trai ngủ say.
Trong căn phòng tổng thống im lặng,ngọn đèn nhu hòa,bố trí trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thi-truong/2166199/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.