Sau khi đủ giờ, Thiệu Nhất Hàng cất laptop rồi hôn Ngọc Ưu, anh hỏi em "Sư phụ em là ai vậy?". Ngọc Ưu nói "Anh không cần để ý, cô ấy sống trên vạn năm rồi, từ xưa đến nay, với cả sẽ không xuất hiện đâu, cô ấy có ký ức, là người bảo hộ của thế giới này, em là người thừa kế, mà em không chịu nên là sư phụ phải kiếm tiểu đồ đệ".
Thiệu Nhất Hàng hôn nhẹ trán em "Vừa nãy là sao?". Thiệu Nhất Hàng cảm thấy hơi lạnh, nhìn lại trên da có gì chạm vào, ngân tuyến quấn quanh người anh. Ngọc Ưu nhìn ngực "To thật".
Sau đó ngân tuyến rút về cổ tay Ngọc Ưu, em nói "Năng lực của em, nói chung không có ảnh hưởng gì lớn đâu, anh yên tâm, em không giết người vô tội".
Thiệu Nhất Hàng nói "Vậy em nói thật đi, em giết bao nhiêu người có tội rồi?". Ngọc Ưu nói "Không nhớ, nhiều quá rồi, họ biến thành dị chủng, bị ký sinh, sống nhờ nên em phải giết, giống như 1 ngày nọ người thân của anh trở nên khác lạ hơn về tính tình, lối sống, có thể có khả năng bị ký sinh, bây giờ bên Chính phủ có bí mật điều tra, có mấy Cục quản lý chuyên xử lý, nhưng họ có phần yếu không bằng nhóm của sư phụ, bởi vậy nên là Hàng ca, cẩn thận nhé, nếu anh bị sống nhờ, em sẽ giết anh".
Thiệu Nhất Hàng sờ đầu em "Anh biết rồi". Ngọc Ưu mỉm cười, sau đó nói "Ngủ thôi, tắt đèn khoá cửa nà, em không muốn bị làm phiền đâu". Thiệu Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thanh-xuan/2920675/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.