Nhắc đến chú nhỏ, Tiểu Ưu im lặng, bởi vì chú nhỏ mất rồi, tai nạn mà mất, để lại 1 đứa con nhỏ, vợ của chú cũng không quan tâm con mà để con lại rồi bỏ đi lấy chồng mới.
Đứa con gái mấy tháng để cho người mẹ chồng nuôi nấng.
Tiểu Ưu lúc tham gia tang lễ, em nhìn linh bài, quan tài của chú, có chút tiếc thương, nhưng em không khóc, em dùng móng tay làm đau bản thân mình, khiến mấy giọt nước mắt cá sấu rơi ra.
Cuộc sống vô thường như vậy, chết sẽ nhẹ nhàng hơn sống đáng khinh.
Tiểu Ưu từng bị trầm cảm nhẹ vì học tập quá nhiều, đó cũng là quãng thời gian mà Võ Khương không liên lạc gì với em sau đợt tết, em muốn tự tử nhưng em thấy không thể, bởi vì gia đình em vẫn có, người anh cả đã vào tù vì đâm người ta chảy máu, sứt tai.
Người anh thứ 2 thì ở quá xa.
Trong nhà chỉ còn có em và cha mẹ, em nếu chết đi, liệu họ sẽ ra sao? Em còn chưa báo hiếu được gì cho cha mẹ của mình.
Tiểu Ưu vì thế miễn cưỡng mà sống, chứng trầm cảm của em được chữa lành qua những quyển sách giúp em tích cực hơn, qua những nét bút thư pháp mềm mại hay các bài hát. Em thu mình trong căn phòng, đóng cửa lại, tận hưởng không gian riêng của mình.
Tiểu Ưu nhắn tin với Dương Hữu Trác để add vào nhóm lớp, nhóm lớp có rất đông. Gần 40 người a. Mọi người nhắn rất nhiều, Tiểu Ưu lặng lẽ meo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thanh-xuan/2913181/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.