Lúc cô nghĩ đã mất tong rồi, thì tên trộm đang chạy đằng trước đột nhiên té ngã lăn vài vòng ra đường. Các cô lúc này mới thở hồng hộc dừng lại. Có một đôi chân thon dài đi giày thể thao thò ra từ chỗ khúc quanh. Còn đang nghĩ hẳn là một anh chàng đẹp trai nào đó giúp mình, thì trong bóng tối bước ra một cô gái. Cô ấy mặc một chiếc áo hoodie màu hồng phấn tóc búi củ tỏi, tay bỏ trong túi áo dáng vẻ vô cùng lười biếng đi đến bên cạnh tên côn đồ.
Trần Tuyết vừa mới xuyên đến thế giới này, sau khi từ bệnh viện trở về có chút không chân thực, cho nên cô tranh thủ đi dạo một vòng.
Một là để thư giãn đầu óc, hai là để xác định bản thân có phải đang nằm mơ hay không.
Vừa định trở về khách sạn, đi qua khúc cua này thì nghe phía sau có tiếng hô cướp. Đà Lạt từ lúc nào lại có trộm cướp hoành hành như vậy, đúng là mùa banh bóng mà, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Cái tính bao đồng của cô thì sao mà làm ngơ được, cho nên tiện thể duỗi cái chân cản đường tý mà thôi.
"Để lại cái túi rồi đi đi, nếu không muốn vào đồn bóc lịch."
Cô lười biếng nói với tên trộm đang nằm trên đường vì đau. Nhưng nhìn thấy người tới là một cô gái nhỏ, hắn vội cầm cái túi đứng lên không có chút nào là sợ hãi.
"Đừng có quản chuyện người khác, tránh ra nếu không tao không khách khí đâu."
"Không khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-ta-day-la-nu-phu/3163549/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.