Lý Cảnh Phong cạn lời, anh không biết cô vợ của mình còn nghịch ngợm đến vậy. Lý Nguyên Vũ tuy rằng rất thông minh, nhưng có một vài ngôn ngữ mạng mà nhóc không thể hiểu bằng hỏi mẹ.
"Sao của mẹ lại là nóc nhà ạ?"
"Con yêu, mẹ hỏi con cái nhà quan trọng nhất phải có cái gì?"
"Mái nhà ạ, không có mái thì không thể che mưa tránh gió ạ."
"Cục cưng thông minh lắm, gia đình chúng ta chính là cái nhà và mẹ con chính là cái mái nhà con hiểu chưa?"
Lý Nguyên Vũ rất nhanh hiểu được ý mẹ muốn nói.
"Hiểu ạ, nghĩ là trong nhà mình mẹ quan trọng nhất ạ."
Trần Tuyết búng tay một cái.
"Chính xác, con đúng là thiên tài mà. Được rồi lên đồ đi chơi nào let go."
Một phút ba mươi giây sau, Trần Tuyết cùng con trai bước ra khỏi phòng. Lý Nguyên Vũ được mẹ mặt cho một chiếc quần jean kiểu yếm, chân mang giày thể thao, đầu đội mũ cao bồi cùng với chiếc áo thun ngắn tay màu lam được bỏ ngay ngắn trong quần yếm, hàng chữ phía sau lưng càng bắt mắt vừa đáng yêu vừa chất như nước cất.
Trần Tuyết mặt một cái chân váy bằng lụa màu đen hơi bung xoè nhẹ kiểu công chúa, kết hợp với áo thun cùng kiểu với con trai, chân mang giày thể thao, tóc tết thành hai bím tóc, trên tóc còn đính vài bông hoa nhỏ li ti, nhìn cứ như thiếu nữ xinh đẹp vô cùng.
Lý Cảnh Phong một thân quần tây phẳng phiêu, mặt cùng với áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-ta-day-la-nu-phu/3163466/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.