Bởi vì trước đó thấy hai người có quen biết nhau, cho nên hiệu phó mới gọi cho anh hỏi có phải cô bé có chuyện gì hay không. Dù sao cô nhóc cũng là thủ khoa đầu vào, lại là sinh viên nhỏ tuổi nhất từ khi trường thành lập đến giờ nên đặc biệt quan tâm cô.
Mạnh Hạo Tuấn trả lời qua loa rồi lái xe trở về, anh nghĩ có lẽ cô nhóc kia đã chọn xong rồi. Nhưng nghỉ học mà không thông báo thì không được, nếu cô đã chọn xong hoặc muốn học ngành khác hoặc muốn đổi chuyên khoa anh điều có thể giúp cô.
Nhưng đến khi Mạnh Hạo Tuấn bước vào nhà, căn nhà lạnh ngắt giống như đã lâu không có người ở. Anh cảm giác có gì đó không đúng lên tiếng gọi.
"Tha Lin."
Không có ai trả lời, cũng không có bất kỳ tiếng động nào phát ra ngoại trừ tiếng của chính anh. Mạnh Hạo Tuấn sải bước chân thật nhanh đi đến trước cửa phòng cô, anh đưa tay đẩy cửa, cửa không khóa.
Anh đi vào bên trong rất gọn gàng sạch sẽ, nhưng không có bóng dáng của cô nhóc. Tủ quần áo trống trơn, chiếc vali màu hồng cũng biến mất, Mạnh Hạo Tuấn khẽ chau mày.
Anh nhìn thấy trên bàn trang điểm có một lá thư và chiếc thẻ ngân hàng được đặt ngay ngắn và một con dao mổ. Đây là con dao có khắc tên Hipusi lần đó ở Mỹ khi anh cứu tổng thống đã được ông ấy tặng. Lúc xuống Yên Bái thăm con bé không biết bị nó lấy từ lúc nào, sau về tìm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-ta-day-la-nu-phu/3163428/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.