"Biết thì biết mẹ mà sợ ông ấy à, ông ấy cũng không có gan dám ly hôn với mẹ. Mà nếu có ly hôn càng tốt, mẹ ôm hết tiền qua ở với con. Để xem Viên Thị của ông ấy có trụ nổi hai ngày hay không. Được rồi đừng có mà đánh trống lãng nói tiếp chuyện ban nãy đi. Con định thế nào, hay là mẹ nghĩ con cứ tấn công dồn dập đi, thằng bé đó sẽ phải cong theo con thôi."
Viên Khải thật sự không biết phải làm gì với mẹ mình bây giờ, ba phần bất lực, bảy phần buông xuông. Được rồi nếu anh không đáp ứng với tính cách của mẹ anh, có thể ngồi nói chuyện này đến sáng mai luôn cũng nên.
"Được ạ, con sẽ thử xem sao."
"Vậy mới phải chứ, có chuyện gì không biết cứ gọi điện cho mẹ, mẹ tư vấn cho. Mẹ chờ con mang chàng vợ về cho mẹ đấy."
"Chàng vợ" hai từ này từ miệng mẹ nói ra mà không có chút ngượng ngịu nào. Bà mẹ bình thường nào cũng sẽ nói mẹ chờ con mang con dâu về cho mẹ. Chỉ có mẹ anh mong chờ anh mang chàng vợ của anh về cho bà, anh vô cùng thích hai từ này của mẹ.
Cuộc đời này đã bắt anh chịu đựng những dày vò đau đớn cùng bóng tối. Nhưng lại ban cho anh một người mẹ tựa như một thiên thần, mẹ soi đường cho anh dẫn anh ra ánh sáng, đưa anh đến nơi có thể chờ mong hạnh phúc. Anh có một người mẹ mà hàng triệu người giống như anh ngoài kia vẫn luôn khao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-ta-day-la-nu-phu/3163419/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.