Mù Tha Lin không nhanh không chậm, mặt không đỏ tim không run mà nói. Giống như trong thâm tâm cô từ trước đến giờ, vị trí của anh vốn là như vậy không có gì phải xấu hổ, không có gì phải che giấu.
Mạnh Hạo Tuấn có chút đơ người sau đó đưa tay day thái dương, bất lực, anh thật sự rất bất lực. Suốt ba năm vì sao con nhóc này vẫn chưa từ bỏ cái suy nghĩ đáng sợ đó vậy.
"Tôi còn chưa có muốn vào tù."
"Qua hai năm nữa thì không cần vào tù."
Mạnh Hạo Tuấn không muốn lại cùng con nhóc này đôi co chủ đề đó ở đây. Cho dù có thừa nhận hay không xét trên phương diện pháp luật, anh vẫn là người dám hộ của cô.
Anh cũng cần phải hỏi rõ mọi chuyện, không có sự đồng ý của người dám hộ là anh mà vẫn có thể học nhảy cấp, còn tham gia kỳ thi tuyển sinh, con nhóc này lá gan quá lớn rồi.
"Bớt nói nhảm lại đi, bây giờ thu dọn hành lý theo tôi về nhà. Tôi không muốn dây dưa ở nơi này với cháu, nếu còn dám mở miệng nói thêm câu nào nữa tôi sẽ khiến cháu cút về Mù Cang Chải ngay lập tức, có tin không?"
Mù Tha Lin biết anh đương nhiên có bản lĩnh đó, chỉ cần anh nói một câu cho dù cả cái đất nước này không có một ngôi trường nào nhận cô, cô cũng sẽ tin. Bởi vì cô biết anh thật sự có bản lĩnh đó.
Mạnh Hạo Tuấn đi theo cô về ký túc xa, hầu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-ta-day-la-nu-phu/3163406/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.