Thật ra trong lòng ông hiểu rõ hơn ai hết, một chữ thầy kia ông thật không có tư cách nhận. Thứ nhất ông chưa dạy cho Mạnh Hạo Tuấn một ngày nào, thứ hai trình độ của ông so với cậu còn thua xa mấy con phố.
Sở dĩ Mạnh Hạo Tuấn gọi ông là thầy, bởi vì ông từng làm giảng viên cho đại Y Dược một thời gian. Mà Mạnh Hạo Tuấn vừa hay lại học khoá đó, chỉ là không phải chuyên ngành của ông nên hai người không gặp. Đến lúc cậu ấy đến bệnh viện này, cũng là lúc ông được mời về làm viện trưởng.
Ban đầu ông cũng không hiểu vì sao còn có nhiều người tài giỏi hơn ông, nhưng chủ tịch tập đoàn Nam Cảnh khi đó lại đích thân chọn ông. Đến lúc ông gặp được người đứng đầu nhà họ Lý, ông mới giật mình. Ông chưa từng nghĩ người đứng đầu một tập đoàn tầm cỡ thế giới, lại chỉ là một cậu thanh niên vừa mới 20 tuổi.
Lúc đó cậu chủ đã nói với ông một câu như thế này: "Nam Cảnh xưa nay không thiếu người có tài, cho dù ông không phải người ưu tú nhất, nhưng mà vì cậu ấy chọn ông cho nên tôi nguyện ý tin tưởng cậu ấy."
Mà sau này ông mới biết cậu ấy trong lời cậu chủ chính là Mạnh Hạo Tuấn. clCậu thiếu niên mà ông chưa từng biết mặt, lại chỉ một câu nói liền đưa ông lên vị trí mà người người ước ao ganh đỏ con mắt cũng chưa dám mơ đến.
Khi đó ông cũng đã từng hoài nghi, vì sao Mạnh Hạo Tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-ta-day-la-nu-phu/3163391/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.